Vu Khê một hơi nói ra hơn hai mươi loại bảo vật mà không hề dừng lại, cuối cùng còn bổ sung: “Trong số này, phần lớn các ngươi lấy cũng chẳng có tác dụng gì. Thôi thì ta đành cố mà nhận lấy, còn lại các ngươi tự chia nhau đi.”
Khương Trúc nghe mà khóe miệng giật giật.
Một mình nó lấy đi một nửa, bốn người bọn họ chỉ được chia nửa còn lại, vậy mà nói cứ như ban ân vậy.
Nhưng đúng là có vài thứ bọn họ không dùng đến thật.
Ví dụ như khối Thiên Thanh Thạch kia, tổ tiên Cửu Phi lúc trước cũng chỉ dùng nó để mài răng, đến giờ vẫn chẳng biết có công dụng gì.
Khương Trúc chọn lấy một nắm Tinh Thần Sa, Tiêu Trường Phong lấy một viên Tử Tiêu Thần Thạch, Mục Trì lấy Thiên Tinh Thần Sa.
Bạch Tử Mục thì lấy một khối Hư Không Linh Ngọc có chứa lực lượng không gian, có lẽ là để dành cho Nghệ Phong Dao.
Còn lại đám linh thảo, linh quả thì bốn người chia đều.
Sau khi chia chác chiến lợi phẩm... À không, là bảo vật, cả nhóm tiếp tục men theo hướng quỷ hỏa mà đi.
Trên đường, gặp linh thú từ Hợp Thể kỳ trở lên thì họ tránh, còn dưới Hợp Thể kỳ thì hợp lực giải quyết. Phần lớn xác linh thú vẫn bị Vu Khê lấy đi.
Sào huyệt của quỷ hỏa rất khó tìm, quan trọng nhất là cứ đến khi mặt trời lên, quỷ hỏa lại lập tức biến mất, khiến năm người phải tạm dừng.
Chưa kể trong bí cảnh còn có vô số linh thú rình rập, đôi khi đánh nhau loạn xạ lại vô tình lạc đường. Đôi khi còn bị Vu Khê kéo đi nơi khác cướp bóc bảo vật.
Cứ thế vừa đánh quái vừa tìm kiếm, năm người mất gần một tháng mới đến được một hoang nguyên.
Trên hoang nguyên này, ngay cả một cọng cỏ cũng không có, đừng nói gì đến sinh linh khác.
Ánh trăng bạc chiếu xuống khe nứt giữa hoang nguyên, chỉ thấy bên dưới là một màu đen sâu không thấy đáy.
Những đốm quỷ hỏa dày đặc không ngừng trào ra từ trong khe nứt ấy.
Trên đường đi, Khương Trúc đã luyện chế một cái Linh Khí âm ba, tương tự như cái loa lớn.
Nàng nhìn mọi người xung quanh rồi hỏi: “Ai muốn hét đây?”
Bạch Tử Mục đứng yên, Tiêu Trường Phong mặt không cảm xúc, Mục Trì nhìn trời.
“Giàu to rồi! Giàu to rồi! Ha ha ha ha! Chuyến này thu hoạch quá đầy đủ! Bí cảnh này cũng không tệ lắm nha! Mấy cục cưng của ta, cô nãi nãi ta đây nhất định sẽ yêu thương các ngươi thật tốt~~~”
Vu Khê ôm túi trữ vật, hôn tới hôn lui, từ khi lấy được bảo vật thì cứ như hóa điên vậy.
Nó rất hợp để hét lên đấy.
Mục Trì bĩu môi với Khương Trúc, Tiêu Trường Phong và Bạch Tử Mục cũng lặng lẽ chỉ tay về phía Vu Khê.
Khương Trúc hiểu ý.
Nàng bước đến, dịu dàng khuyên nhủ: “Vu Khê, ngươi còn muốn thêm bảo vật nữa không? Dưới kia còn nhiều hơn trên này đấy!”
“Thật không?”
“Ngươi nghĩ xem, dọc đường ta đã bao giờ lừa ngươi chưa? Nhưng ngươi phải cầm cái này hét thật to, chỉ khi nào quỷ hỏa biến mất, chúng ta mới dễ hành động.”
“Không thành vấn đề!” Vu Khê sảng khoái nhận lời.
“Quỷ hỏa sợ sóng âm, cũng sợ ánh sáng. Chúng ta đợi khi mặt trời sắp mọc mới xuống, lỡ có chuyện không hay thì còn chạy kịp.” Khương Trúc phân tích.
Rất nhanh sau đó, chân trời lộ ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, năm người lập tức lao xuống khe nứt.
Ngay lúc ấy, một giọng nữ cao vút vang vọng khắp hoang nguyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Hát khúc sơn ca~~~~~~”
"Bên này~~ hát lên~~ bên kia hòa~~”
Vu Khê gào rống hát suốt quãng đường, khiến quỷ hỏa nào yếu đều bị sóng âm xóa sạch, còn quỷ hỏa mạnh hơn cũng né tránh bọn họ.
Dưới đáy khe nứt, một màu đen đặc bao trùm.
Khương Trúc đưa tay lên, Lưu Ly Tịnh Hỏa lập tức bám lên vách đá, chiếu sáng rõ ràng mọi thứ xung quanh.
Ngay trước mặt bọn họ là một pho tượng xà nữ khổng lồ, thân người đuôi rắn. Hai mắt bức tượng nhắm chặt, trên cổ lại mọc ra thêm hai cái đầu rắn.
Điều đặc biệt nhất là trên tay xà nữ cầm một viên châu xanh thẫm, bên trong có hai con mắt thật to lơ lửng, gần như chiếm trọn cả viên châu.
Tất cả quỷ hỏa đều từ viên châu này mà ra.
Nhìn thấy cảnh này, Khương Trúc lập tức nhận ra bức tượng này là ai, buột miệng hét lớn: “Chết tiệt, chạy—!!”
Những người còn lại còn chưa kịp thấy rõ bức tượng, nhưng vừa nghe Khương Trúc hét lên như thế, bản năng đã thúc giục họ quay đầu bỏ chạy.
Ngay khoảnh khắc ấy, bức tượng khổng lồ phát ra ánh sáng xanh chói lóa. Dù bản thân nó vẫn là tượng đá, nhưng con mắt trong viên châu lại sống dậy, đảo qua đảo lại, một luồng uy áp vô hình chụp thẳng xuống năm người.
Uy áp kia quá mức kinh khủng, mấy người Khương Trúc không ai dám ngoái đầu, chỉ cắm đầu chạy như điên lao ra khỏi khe nứt.
Khi cả nhóm vừa thoát ra, ánh mặt trời cũng vừa ló dạng. Uy áp cực mạnh tan biến ngay ở vị trí chỉ cách họ chưa đầy nửa thước.
May mà Khương Trúc phản ứng nhanh, nếu không chuyến này đúng là toi mạng.
"Hộc… hộc…"
Cả năm người chật vật ngồi phịch xuống đất.
“Ta thấy đánh mười trận còn đỡ mệt hơn cái này.”
Còn chưa bắt đầu đánh, chỉ bị uy áp đè ép mà cả đám đã mệt đến bở hơi tai.
“Rốt cuộc đó là thứ gì? Quá tà môn rồi.” Vu Khê chưa hoàn hồn, nếu không nhờ có cấm phiên hộ thể, có khi nó đã toi đời rồi.
Khương Trúc lau mồ hôi lạnh trên trán, điều chỉnh nhịp thở rồi mới chậm rãi giải thích:
“Ta tình cờ nghe được một truyền thuyết trong ký ức thừa kế. Bí cảnh này từng nuôi dưỡng Tứ đại Thần thú Chu Tước, Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Vũ cùng với một Phản tổ thú, gọi là Nữ Thọ. Vì thế, nơi này lẽ ra phải được gọi là Ngũ Thánh Bảo Vực.”
“Nhưng sau đó, các thần thú phát hiện Nữ Thọ mang huyết mạch Phản tổ, nhưng Phản lại là huyết mạch của tà thú. Chỉ cần đối diện với nó, tất cả sinh vật sống sẽ bị trộm toàn bộ thọ mệnh mà không hề hay biết, cơ thể hóa đá và tiêu vong, kể cả thần thú cũng không ngoại lệ.”
“Nữ Thọ vĩnh viễn không thể hấp thu linh lực theo cách thông thường, chỉ có thể dựa vào hút thọ mệnh để tăng tu vi. Đây là thiên mệnh không thể thay đổi, bởi vậy Tứ đại Thần thú quyết định liên thủ tiêu diệt nó. Từ đó, Ngũ Thánh Bảo Vực trở thành Tứ Thánh Bảo Vực.”
Vu Khê chỉ tay về phía khe nứt, ngạc nhiên hỏi: “Tiêu diệt cái gì chứ? Rõ ràng là vẫn sống khỏe mạnh đấy thôi?!”
“Đúng vậy. Vì Nữ Thọ đã khổ sở cầu xin, hơn nữa nó và Tứ đại Thần thú cùng sinh ra từ thiên địa này, nên Tứ đại Thần thú không nỡ xuống tay g.i.ế.c chết. Cuối cùng, chúng chỉ móc đi đôi mắt của nó, phế bỏ toàn bộ tu vi.”
Khương Trúc liếc nhìn khe nứt tối om không một động tĩnh: “Chỉ là, ta không ngờ đôi mắt ấy vẫn còn, hơn nữa còn giúp nó tu luyện đến Hợp Thể cảnh.”
Dựa theo uy áp mà nó vừa phát ra, có lẽ tu vi của nó không chỉ là Hợp Thể trung kỳ, mà có thể đã đạt đến Hợp Thể hậu kỳ hoặc thậm chí Hợp Thể đỉnh phong.
Chỉ là bức tượng đá, không thể di chuyển, không thể sử dụng các loại pháp bảo, lại không hấp thụ linh lực được, chỉ dựa vào hút thọ mệnh mà gần đột phá Đại Thừa cảnh, đủ để thấy Nữ Thọ đã ẩn nhẫn bao lâu trong bí cảnh này.
Thu Vũ Miên Miên
“Giờ chúng ta phải làm gì?” Mục Trì hỏi: “Chỉ dựa vào chúng ta thì không thể đối phó với nó.”
“Trước đó, nó bị Tứ đại Thần thú đánh trọng thương, trên người chắc chắn vẫn còn phong ấn, khiến nó cực kỳ sợ ánh sáng mặt trời. Đây chính là cơ hội của chúng ta.”
Trong đầu Khương Trúc hiện lên một số hình ảnh linh thú, nói: “Theo ký ức của ta, những sinh vật bị nó hút thọ mệnh sẽ bị hóa đá trong thời gian ngắn, sau đó mới hoàn toàn tiêu tán. Chúng ta cần thu thập những sinh vật còn sống đã bị nó đánh dấu rồi đi tìm lão già kia trong bí cảnh này.”