Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 77: Nhật Thiên, yên lặng!



 

Mặc dù không ngờ tới câu trả lời của nàng nhưng trên mặt Nghê Truyền Vân vẫn bình tĩnh, đáy mắt lại thoáng ý cười.

Tô Chước: “...”

Thôi, cứ thế đi.

Lời nói của Lạc Cửu Cửu thì liên quan gì đến Tô Chước nàng đâu?

Một đám đệ tử Hậu Thiên cảnh đầu đầy dấu chấm hỏi.

Không ít người cười nhạo thành tiếng.

“Mạnh? Đây là lời mà một kẻ Trúc Cơ có thể nói sao?”

“Tiểu tử không biết trời cao đất dày này ở đâu ra vậy…”

“Trước đây chưa từng gặp, tuổi còn nhỏ như vậy, chắc là được một vị trưởng lão nào đó mắt mù đưa vào tông môn.”

“Hình như không được thông minh cho lắm.”

Những người có tu vi cao có mặt tại đây đều đã gần đến Tiên Thiên cảnh, có đệ tử vì trẻ tuổi tài năng xuất chúng mà cách nội môn chỉ còn một bước.

Một tên nhãi cảnh giới Trúc Cơ có thể vào được thần tông đã là phá lệ.

Mà bây giờ còn đến nơi này tu luyện, được đệ tử thân truyền nội môn Đệ Cửu Vực chỉ điểm?

Phải biết rằng, nội môn phái đệ tử đến chỉ dạy bọn họ, cơ hội như vậy mỗi tháng chỉ có một lần.

Đệ Cửu Vực phái người rất hiếm thấy, lần này là đệ tử trẻ tuổi, vị sư huynh Đệ Cửu Vực quả thực có tu vi cao đến mức khó tin, có thể so với trưởng lão.

Nghe những lời bàn tán này, Nghê Truyền Vân vẫn không lộ vẻ gì, khóe miệng khẽ giật một cái gần như không thể nhận ra, không biết Lạc Vực chủ “mắt mù” nghe thấy sẽ nghĩ thế nào đây.

“Ngươi rất mạnh sao?” Nghê Truyền Vân hỏi lại với vẻ nghiêm túc.

Tô Chước khiêm tốn hơn một chút: “Cũng… cũng tạm được.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Nghê Truyền Vân thản nhiên đáp lại một tiếng: “Được.”

Giây tiếp theo, hắn nói: “Nếu đã vậy, ngươi thử đấu với các đệ tử ở đây một trận, để họ xem ngươi mạnh như thế nào.”

Nghe vậy, một thiếu niên cười b.ắ.n nước bọt ngay tại chỗ: “Phụt...”

“Nàng ấy dám à? Chúng ta đều là Hậu Thiên cảnh, nếu không thì cũng là Trúc Cơ hậu kỳ, có tu vi bát trọng cửu trọng đấy.”

“Trúc Cơ lục trọng thất trọng thì cũng thôi đi, chỉ một Trúc Cơ tam trọng cỏn con mà cũng dám đấu với chúng ta à? Đoán chắc chẳng chịu nổi một đòn của ta.”

“Dù có bảo ta đánh, ta còn sợ đánh nàng ấy thành tàn phế.”

Tiểu cô nương này cần tu vi chẳng có tu vi, cũng chẳng có vóc dáng gì, thế này thì đánh kiểu gì?

Một đám đệ tử đều nhìn Tô Chước với ánh mắt soi xét, mặc dù dung mạo cũng có thể nói là xinh xắn đáng yêu, nhưng thật sự không có một chút sức tấn công nào.

Kết hợp với những lời cuồng ngạo đó, lại càng khiến người ta cảm thấy nàng chưa trải sự đời.

Đã dọn đường đến mức này rồi, Tô Chước gật đầu: “Được.”

Sân tập luyện vốn tràn ngập tiếng cười đùa bỗng chốc im lặng.

Thật sự đồng ý rồi sao?

Có khi nào tu vi của nàng không thấp như vẻ ngoài, mà là dùng thủ đoạn gì đó ẩn giấu đi không?

Nghê Truyền Vân thuận miệng nói: “Người thắng sẽ thưởng một trăm điểm tích lũy.”

Một trăm điểm tích lũy!

Tô Chước biết Nhị sư huynh nói vậy là để tránh đối phương cố ý nương tay.

Giành hạng nhất trong Đại Bỉ Tân Tú, phần thưởng của tông môn có năm trăm điểm tích lũy, đã đủ khiến người ta thèm muốn.

Đây chỉ là một trận tỷ thí bình thường, lại được thưởng tận một trăm điểm tích lũy.

Có thể tưởng tượng được, đám đệ tử ngoại môn kích động đến mức nào.

Cứ như vậy, ngay cả mấy đệ tử trước đó không mấy hứng thú với Tô Chước cũng bắt đầu tụ lại.

Xét từ giọng điệu của Nghê Truyền Vân, tiểu cô nương này có lẽ có lai lịch không đơn giản, nhưng chắc chắn là không biết trời cao đất dày.

Nhưng dù có đoán thế nào đi nữa, bọn họ nhìn trái nhìn phải vẫn cảm thấy tu vi của nàng thấp đến mức không thể thấp hơn.

Trúc Cơ tam trọng.

Muốn đánh cũng có chút không nỡ ra tay.

Bọn họ nhìn nhau ngơ ngác.

“Đàm sư muội, muội đi thử với nàng ấy xem?” 

Một trong những đệ tử đứng đầu lên tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đàm Ấu San là đệ tử trẻ tuổi nhất có mặt tại đây, nghe vậy gật gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần vui vẻ: “Được.”

Thu Vũ Miên Miên

Đây chẳng phải là tặng điểm sao?

Những đệ tử có mặt ở đây cũng không có ý kiến gì.

Hai tiểu cô nương đánh với nhau, khi giao đấu cũng sẽ không quá chênh lệch.

Đám đệ tử trẻ tuổi đều nghĩ rằng mặc dù một trăm điểm rất hấp dẫn, nhưng họ vẫn phải giữ thể diện.

Còn những đệ tử lớn tuổi, vốn dĩ từng trải hơn nên sẽ không vì mấy điểm tích lũy này mà vứt bỏ thể diện, không thể nào ra tay, chỉ có thể đứng xem náo nhiệt, chỉ là họ không hiểu nổi tại sao Nghê sư huynh lại làm khó tiểu cô nương này như vậy, cứ nhất quyết đẩy người ta lên giàn lửa.

Trên sân tập luyện có bố trí rất nhiều sàn đấu.

Nghê Truyền Vân tiện tay ấn lên Thạch trận bên rìa sân, trận pháp cách ly hiện ra.

Mấy chục đệ tử trẻ tuổi túm năm tụm ba đứng bên cạnh, hoàn toàn không cảm thấy trận đấu này có gì hồi hộp.

Hai thiếu nữ nhìn nhau từ xa.

Giọng nói của thanh niên truyền đến: “Bắt đầu đi.”

Ngay lập tức, khí thế trên người Đàm Ấu San tăng lên mạnh mẽ, trên khuôn mặt non nớt của nàng ta đầy vẻ nghiêm túc.

Hậu Thiên cảnh nhất trọng!

Nếu nàng ta có thể đột phá Tiên Thiên cảnh trước năm hai mươi tuổi, thì việc tiến vào nội môn là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Nếu trong vòng hai năm đột phá Tiên Thiên cảnh, có lẽ còn có cơ hội được trưởng lão nội môn thu nhận làm đệ tử thân truyền. Dù là trong nội môn, đãi ngộ giữa đệ tử ký danh và đệ tử thân truyền cũng có sự khác biệt rất lớn.

Đối diện nàng ta, Tô Chước cũng phát ra linh khí.

Linh hải bắt đầu vận chuyển, linh lưu tràn ngập trong linh mạch của nàng, linh áp phát ra quả thực là Trúc Cơ tam trọng.

Các đệ tử đứng xem thấy vậy thì không khỏi xì xào bàn tán.

“Nàng ấy là linh căn gì vậy?”

“Loạn đủ kiểu… ta không chắc.”

“Ta còn tưởng được phá lệ thu nhận vào tông môn, thế nào cũng phải là Song linh căn chứ."

“Nhưng tại sao nàng ấy lại không có chút phản ứng nào trước uy áp của Hậu Thiên cảnh?”

Tu vi chênh lệch một đại cảnh giới, điều bất lợi đầu tiên khiến người cấp thấp hơn chịu ảnh hưởng chính là uy áp đến từ người có tu vi cao hơn.

“Hồi ta mới Trúc Cơ, đối đầu với tu tiên giả Hậu Thiên cảnh còn chẳng đứng vững!”

“Chẳng lẽ nàng ấy mang theo pháp bảo ngăn chặn uy áp?”

“Có chỗ dựa thật là sướng mà…”

Bản thân Tô Chước trước đây đã là Tiên Thiên cảnh, đối diện với uy áp Hậu Thiên cảnh đương nhiên sẽ không có cảm giác sợ hãi xuất phát từ nội tâm.

Hơn nữa, võ mạch của nàng đã hồi phục rồi.

Sở dĩ chưa đột phá là vì củng cố căn cơ mà thôi.

Tuy nhiên, các sư huynh không hề hay biết, nàng không vội vã nâng cao võ mạch giống nâng cao tu vi như trước đây, mà có ý định chờ đợi một chút thời gian để hai mạch linh - võ dung hợp.

Trong Tu Tiên giới, cách để mạnh lên rất nhiều, tu vi chỉ là một phần.

“Vũ khí của ngươi đâu?”

Đàm Ấu San hỏi.

Nhật Nguyệt kiếm ở trong vòng ngọc đang háo hức muốn lao ra, Tiểu Kiếm lập tức đáp lại: “Để lão tử, để lão tử...!”

Đã lâu nó không được thể hiện rồi.

Tô Chước: “...”

“Nhật Thiên, im lặng.”

Nàng không thể cầm đao, lại càng không thể rút Nhật Nguyệt kiếm ra, nếu không tất cả mọi sự ngụy trang sẽ lập tức bị lật tẩy.

Suy nghĩ một chút, Tô Chước nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thiếu nữ đối diện, rút Hồn trượng ra: “Cái này?”

Mặc dù nàng đặc biệt đến đây để luyện linh quyết, nhưng nếu không dùng vũ khí cũng không dùng võ kỹ thì có hơi kỳ lạ.

Đàm Ấu San: “?”

Đàm Ấu San thu kiếm lại: “Ngươi không dùng vũ khí, vậy ta cũng không dùng kiếm nữa.”

Lạc Cửu Cửu này thật đáng thương, chắc không phải là không còn đường đi nên mới được trưởng lão nhặt về tông môn đấy chứ? Tùy tiện tìm một cành cây cũng xem như vũ khí, ngay cả kiếm cũng không có.

Tô Chước giải thích: “Ta chỉ dùng linh quyết, ngươi không cần nương tay, nếu muốn dùng kiếm thì cứ việc dùng.”

Đàm Ấu San càng thêm thương hại nàng, chắc là mới vào thần tông nên chưa biết tu vi của bọn họ, có khi xuất thân từ vùng quê hẻo lánh cũng nên, ngay cả tu tiên giả Hậu Thiên cảnh cũng chưa từng gặp qua.

Đàm Ấu San gật đầu, không nói thêm gì nữa, tùy ý vung tay phóng ra một luồng linh kiếm, nàng ta ra tay nhẹ nhàng, linh kiếm bay ra với tốc độ cực kỳ nhanh, gần như trong chớp mắt chỉ cách đối phương một bước.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com