Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 76: Cảnh giới Trúc Cơ, dựa vào cái gì mà nhập môn?



 

Sau khi tuần tra địa bàn của mình, Tô Chước vẫn lo lắng về việc tu luyện, rồi lại quay về Tụ Linh Phong.

"Chào nhé."

Tô Chước vẫy tay với con khỉ con đang treo ngược trên mái nhà.

Vì có Đại Sư huynh ở đó nên chúng không dám xông vào trong.

Một con khỉ con đẩy đồng bọn ở bên cạnh mình ra, nhảy vào lòng nàng, nhét linh quả vào trong tay nàng.

Tô Chước cười: "Cảm ơn, cảm ơn… các ngươi giữ lại ăn đi."

"Khịt Khịt Khịt!"

Con khỉ con kiên quyết muốn xem nàng ăn hết linh quả, vừa nhìn vừa vuốt tóc nàng, giống như đang vuốt ve mèo.

Những con vật nhỏ vô cùng nhẹ nhàng, mấy con cùng nhau nằm trên người nàng mà cứ như không có trọng lượng.

Mấy trưởng bối của bọn nó thì đang thong thả ở không xa, chẳng thèm nhìn về phía này, Tô Chước đột nhiên cảm thấy mình như đang trông trẻ giúp chúng vậy.

Nàng ôm mấy con khỉ con vào trong viện, rồi đặt chúng xuống.

Mấy con vật nhỏ tản ra, leo lên giá vũ khí, bắt đầu chơi với kiếm và đao.

Linh thú có độ nhạy bén vô cùng kinh người đối với uy áp, dù chúng chơi đùa thế nào cũng đều cách xa khỏi phòng tu luyện có sư huynh đang tu luyện ơe bên trong.

Tô Chước cũng tiện thể ngồi xuống bậc thềm đá trong viện, thử nghiệm Thủy Cầu thuật, trải qua nhiều ngày luyện tập, khả năng điều khiển linh quyết của nàng đã được nâng cao rất nhiều.

Một vài giọt nước tròn xoe lơ lửng thấp trong không trung, bọn khỉ con thi nhau vươn tay ra bắt.

Chưa chơi được bao lâu, nghe thấy tiếng cửa mở, Tô Chước quay đầu lại.

"Tam sư huynh." Nàng vẫy vẫy tay.

Ngu Hồng Vũ gật đầu nói: "Đi chọn linh quyết ở Tàng Kinh Các rồi à?"

Tô Chước hơi do dự: "Tạm thời chưa vội… cảnh giới hiện tại của muội luyện linh quyết cấp cao thì hơi miễn cưỡng, vẫn nên dùng linh quyết cơ bản trước."

Tu luyện ngày đêm suốt mười mấy ngày, nàng chỉ miễn cưỡng đạt tới Trúc Cơ tam trọng.

Nhìn có vẻ tốc độ cũng ổn.

Nhưng sau này, khi tu vi tăng lên, nàng phải củng cố căn bản và hấp thu càng nhiều linh lực, như vậy sẽ chỉ càng chậm hơn thôi.

Hơn nữa, nếu nàng muốn kết hợp công pháp Võ Tu và Pháp Tu của truyền thừa lại, thì điều kiện tiên quyết là tu vi của cả hai phải tương đương.

Nhiệm vụ này quá khó.

Khác với khi ở Tiên Thiên cảnh, giờ đây nếu nàng muốn dựa vào linh quyết quá mạnh để thực chiến, có lẽ chỉ dùng được một vòng linh lực là sẽ hết.

Ngu Hồng Vũ không đưa ra ý kiến gì về quyết định của nàng, trong con đường tu luyện, mỗi người đều có con đường riêng của mình, và theo hắn, quyết định của tiểu sư muội cũng không cần ai xen vào.

Hắn thuận miệng nói: "Nếu muốn làm quen với linh quyết thì rèn luyện sẽ càng nhanh hơn."

Trong lòng Tô Chước khẽ động: "Rèn luyện?"

Rèn luyện thực sự rất thú vị!

Có thể đi khắp nơi gọi mèo chọc chó, trong thành còn có rất nhiều đồ ăn ngon.

Ngu Hồng Vũ cười: "Với tu vi này, muội đối đầu với yêu thú không cần dùng võ kỹ được à? Đương nhiên là phải tìm người rồi."

Thân thể của yêu thú mạnh mẽ, so với tu tiên giả có thực lực cùng cấp thì khó đánh bại hơn nhiều.

Tô Chước tò mò: "Đi đâu tìm người đây?"

Ngu Hồng Vũ: "Nếu tu vi đạt đến Tiên Thiên cảnh, thì đến Điện Đối Chiến là tốt nhất, ở cảnh giới Trúc Cơ thì ra ngoại môn tìm đối thủ đi."

Tô Chước chưa từng đến Điện Đối Chiến, vì phải tốn linh thạch nên nàng không nỡ, nhưng bây giờ thì không cần thiết phải đi nữa.

Tuy vậy, nàng vẫn có chút do dự: "Ngoại môn sao?"

Tô Chước nhớ lại lúc trước mình ở trên Đại Bỉ Tân Tú, mọi người tránh còn không kịp.

Người ở ngoại môn thật sự dám đối đầu với nàng sao?

Linh mạch của nàng đã bị hủy, người ngoài có thể cũng biết, nhưng Tô Chước rất nghi ngờ, trước khi bản thân còn chưa bộc lộ thực lực thì đã có rất nhiều người nhận thua vì sợ Đệ Cửu Vực.

"Chắc bọn họ không dám đấu với muội đâu?"

Tam sư huynh: "Để bọn họ dám là được."

Hắn đưa một bình ngọc qua: "Dịch Dung đan."

Tô Chước bừng tỉnh.

Dịch Dung đan rất đắt… nhưng vì trong sư môn có một Ngũ sư huynh là Đan Tu nên đan dược dưới lục phẩm đều được bán với giá gốc.

Cho nên vẫn có thể chi trả được.

Nếu không thì quá xa xỉ rồi.

Tô Chước suy nghĩ một chút: "Tỉ thí có phải báo tên không?"

Dù là ở sảnh tỉ võ ngoại môn, khi tìm người tỉ võ cũng cần phải báo tên với nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hơn nữa, khi ngọc phù bị trận pháp nhận diện, các trưởng lão sẽ thấy tên tuổi, trừ khi nàng tìm một thân phận ngoại môn để thay thế, nếu không, dù có dịch dung thì người ta vẫn biết nàng là Tô Chước.

Quả nhiên, Tam sư huynh lấy một chiếc ngọc phù ra.

Tô Chước nhận lấy, phát hiện miếng ngọc phù này đơn giản hơn rất nhiều so với của mình, cũng khác hẳn với ngọc phù của các sư huynh.

Thu Vũ Miên Miên

Tô Chước tò mò lật xem: "Đây chính là ngọc phù ngoại môn ư?"

Ngu Hồng Vũ: "Cái này là giả, có thể dùng cho trận pháp nhận diện ở ngoại môn, nhưng không thể tích lũy điểm."

Tô Chước hiểu rồi, đây chính là sự khác biệt giữa thẻ ra vào và thẻ ngân hàng.

Việc sao chép thẻ ra vào rất dễ dàng, nhưng làm giả thẻ ngân hàng lại là một mức độ khó khác.

Nếu trận pháp của Điện Cống Hiến dễ dàng bị qua mặt thì thần tông đã sớm phá sản rồi.

Tô Chước sờ vào tên trên ngọc phù, cảm thấy khá mới lạ.

Tên của nàng là Lạc Cửu Cửu.

Hoàn toàn không liên quan gì đến tên ban đầu của nàng, cũng tránh cho một kẻ không biết đặt tên như nàng phải nghĩ tên mới, thật tuyệt vời.

"Trưởng lão sẽ không phát hiện chứ?"

Ngu Hồng Vũ: "Phát hiện cũng chẳng sao, không cần bận tâm."

...

Chuẩn bị xong xuôi, Tam sư huynh dẫn nàng ngự kiếm đến ngoại môn.

Để tránh lộ thân phận, Tam sư huynh đứng trên bậc đá giữa núi, từ xa chỉ về một hướng để Tô Chước tự đi.

"Tiểu Cửu, muội tự đi đi, thấy Nhị sư huynh chưa?"

Tô Chước gật đầu: "Thấy rồi..."

Nhị sư huynh đúng là một viên gạch, ở đâu cần là được chuyển đến đó liền.

Thảo nào nói không cần để tâm đến trưởng lão, hóa ra đã có Nhị sư huynh ở đây.

Nghê Truyền Vân đang đứng trên sân tập luyện rộng lớn trong thung lũng, trong đây đều là những đệ tử mặc võ phục đệ tử ngoại môn, có người trẻ có người già.

Tuy nhiên, những người đứng phía trước trông có vẻ hăng hái khí thế đều là các thiếu niên còn trẻ tuổi.

Tam sư huynh nhắc nhở, nói: "Đừng coi thường ngoại môn, nhóm đệ tử mà Nhị sư huynh chỉ dạy này rất có khả năng sẽ tiến vào nội môn đấy."

Tô Chước gật đầu: "Muội biết rồi."

Con đường tu tiên đầy nguy hiểm và dài đằng đẵng, vận may và cơ duyên là những biến số khó mà nắm bắt.

Nhiều thiên tài tuổi trẻ thành danh, nhưng chưa chắc có thể cười đến cuối, cũng có những tu tiên giả những năm đầu không có gì nổi bật, cuối cùng lại tu thành đại năng có cảnh giới cực cao.

Cho nên, những tông môn có quy mô lớn không chỉ chiêu mộ thiên tài, mà còn cung cấp tài nguyên cho những tu tiên giả có tư chất không nổi bật.

Nhưng mà phần lớn tài nguyên mà nhóm tu tiên giả này nhận được là do họ tự lao động để đổi lấy, khi cống hiến cho tông môn, họ cũng được tông môn che chở, nhờ đó có thể nhận được đan dược hoặc công pháp mà Tán Tu khó lòng có được.

Tô Chước diễn kịch thì diễn cho tròn bộ, không chỉ dùng Dịch Dung đan, mà còn thay võ phục của đệ tử ngoại môn.

Xong xuôi thì men theo bậc đá đi xuống sân tập luyện.

Lúc này đang là giờ nghỉ, có vài đệ tử quay sang nhìn nàng.

Họ thấy nàng trông lạ mặt, tu vi lại thấp kém thì đều có chút tò mò.

Tô Chước nhìn về phía Nhị sư huynh, chợt nhớ ra, hình như nàng chưa thấy Tam sư huynh và Nhị sư huynh trao đổi gì.

Trúc Cơ ngay cả truyền âm cũng không làm được, nàng mở to mắt, đang định dùng ánh mắt ra hiệu.

Nhưng Nhị sư huynh không thay đổi sắc mặt, hắn vẫy tay với nàng: "Đến đây."

Tô Chước bước qua đó, lại nhớ đến với tình hình Nhị sư huynh đang nắm quyền ở Đệ Cửu Vực, miếng ngọc phù giả đó, mười phần thì có đến tám chín phần là do hắn làm, chắc chắn hiểu rõ trong lòng.

Một thanh niên mặc võ phục của đệ tử nội môn, vẻ mặt nghiêm nghị: "Ngươi là đệ tử mới mà trưởng lão nói sao?"

Những đệ tử có mặt tại đó đều nhìn sang, thấy vẻ mặt không cảm xúc của vị sư huynh nội môn trẻ tuổi có tu vi cao thâm này, chắc hẳn là cảm thấy có người đi cửa sau nên khá không vui.

Tô Chước thuận theo lời nói của sư huynh, bắt đầu diễn: "Đúng vậy."

Nghê Truyền Vân: "Tên?"

"Lạc Cửu Cửu."

"Cảnh giới Trúc Cơ, dựa vào cái gì mà nhập môn?"

Tô Chước thầm nghĩ không biết nên giải thích như thế nào, sư huynh, huynh muốn hỏi thì cũng phải thống nhất lời trước chứ.

Có lẽ vì câu hỏi này vượt quá phạm vi, sự do dự và căng thẳng của nàng lúc này lại càng thêm chân thực.

Tô Chước buột miệng nói: "Vì ta mạnh."

Các đệ tử có mặt: "?"

Thậm chí họ còn tưởng mình nghe nhầm.

Một kẻ ở cảnh giới Trúc Cơ mà ngông cuồng thế sao?

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com