Sau khi trở thành "Thánh Địa Đệ Nhất Thiên Hạ", Thiên Kiếm Tông thu được vô số linh thạch. Nhưng Trần Bất Nghi không dừng lại. Hắn quyết định mở rộng tông môn bằng cách… tuyển đệ tử!
Nhưng làm sao để tuyển mà vẫn kiếm được tiền?
Trần Bất Nghi nheo mắt, vung bút viết một tấm bảng lớn đặt ngay trước sơn môn:
"TUYỂN ĐỆ TỬ CHỈ NHẬN THIÊN TÀI! AI KHÔNG PHẢI THIÊN TÀI, ĐỪNG LÃNG PHÍ THỜI GIAN!"
Quả nhiên, hiệu ứng thần kỳ xuất hiện.
Ngay hôm sau, hàng ngàn tu sĩ trẻ tuổi ùn ùn kéo đến, ai cũng tự nhận mình là thiên tài.
Hoàng Bất Bại hiểu ý, lập tức dựng một quầy nhỏ, đặt thêm một tấm bảng mới:
"PHÍ KIỂM TRA THIÊN PHÚ: 1.000 VIÊN LINH THẠCH"
Dòng người lập tức xếp hàng dài như rồng rắn.
Sau khi nộp tiền, mỗi ứng viên được đưa vào đại điện, ngồi trước một quả cầu ánh sáng lung linh trông có vẻ thần bí, nhưng thật ra… chỉ là một viên dạ minh châu phát sáng.
Hoàng Bất Bại giả vờ lẩm bẩm đọc chú ngữ, sau đó tùy tiện phán xét:
“Ồ! Thiên phú trung đẳng! Đáng tiếc, không đạt yêu cầu!”
Kẻ bị loại lập tức quỳ xuống: “Đại nhân! Xin cho ta cơ hội! Ta có thể đóng thêm linh thạch!”
Hoàng Bất Bại ho khan một tiếng, liếc nhìn bảng giá mới đặt bên cạnh:
"NỘP THÊM 5.000 VIÊN LINH THẠCH CÓ CƠ HỘI XÉT DUYỆT LẠI"
Tên tu sĩ run rẩy móc linh thạch ra.
Bùm! Viên cầu phát sáng rực rỡ.
Hoàng Bất Bại hô to: “Thì ra ngươi là thiên tài ẩn giấu! Chúc mừng! Ngươi đã trúng tuyển!”
…
Vài tháng sau, Thiên Kiếm Tông tuyển được mấy ngàn đệ tử mới. Mỗi người đều là "thiên tài" ít nhất là theo số lượng linh thạch họ bỏ ra.
Trong đại điện, Hoàng Bất Bại hỏi nhỏ:
“Chưởng môn… mấy đệ tử này thật sự có thiên phú không?”
Trần Bất Nghi cười nhạt, chỉ vào đám đệ tử đang gánh nước, chẻ củi, xây phòng ốc:
“Không quan trọng. Quan trọng là bọn họ đóng phí rồi, mà tông môn chúng ta đang cần nhân lực.”
Từ đó, Thiên Kiếm Tông càng ngày càng thịnh vượng, với vô số "thiên tài" ngày đêm miệt mài… lao động công ích.
Nói rồi, hắn lấy ra một bảng hiệu mới, khắc dòng chữ:
"NHẪN ĐẠO CHÍ TÔN BÁN QUYỀN TRUYỀN ĐẠO, CHI NHÁNH NHƯỢNG QUYỀN"
"CHỈ CẦN 10 TRIỆU LINH THẠCH, CÁC NGƯƠI CÓ THỂ MỞ CHI NHÁNH THIÊN KIẾM TÔNG Ở MỌI NƠI!"
Hoàng Bất Bại mộng bức
…
Ba năm sau.
Toàn bộ tu chân giới xuất hiện vô số Chi Nhánh Thiên Kiếm Tông.
Ở đâu cũng có người luyện Vô Thượng Hô Hấp Quyết. Ở đâu cũng có cao thủ bất tử vì nhẫn nhịn đến cực hạn.
Cuối cùng…
Không ai đánh nhau nữa.
Vì đánh cũng chẳng ích gì.
Cả tu chân giới rơi vào một thời kỳ hòa bình kỳ lạ.
Và trong khi người khác ngày đêm lao vào khổ luyện…
Thì Trần Bất Nghi và đệ tử đời đầu của Thiên Kiếm Tông nằm phơi nắng, đếm linh thạch đến mỏi tay.
Trên 1 đỉnh núi nào đó, một nhóm đệ tử đang vây quanh một lão giả râu dài, mắt nhắm hờ, thân thể khô quắt như đã chết từ lâu. Một đệ tử run rẩy hỏi:
"Trưởng lão… ngài thật sự đã đạt đến Không Thở Quyết?"
Lão giả không đáp. Một đệ tử khác nuốt nước bọt, thấp giọng:
"Sư huynh, ta nghi ngờ lão đã tạ thế…"
Ngay lúc đó, lão giả chậm rãi mở mắt, giọng nói như từ cõi âm vọng về:
"Ngu xuẩn! Các ngươi làm ta suýt phá công!"
Đệ tử cả kinh: "Nhưng trưởng lão, ngài đã không thở suốt ba năm nay!"
Lão giả hừ lạnh: "Ba năm thì đáng gì? Tổ sư Nhẫn Đạo từng nhịn thở một trăm năm, đến mức thiên địa quên luôn sự tồn tại của hắn! Hắn chỉ lỡ thở ra một hơi… và bây giờ đã trở thành Tiên Nhân!"
Đám đệ tử sững sờ, trong lòng trào dâng kính nể. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng phụt vang lên—lão giả không nhịn được mà thở ra một hơi thật dài.
Ầm! Một luồng kiếm ý bùng phát, chém tan nửa đỉnh núi.
Lão giả trừng mắt: "Hỏng rồi! Ta chỉ còn cách bất tử một hơi thở mà lại sơ sẩy! Lại phải luyện lại từ đầu!"
Đám đệ tử trố mắt há miệng cằm muốn rớt cả ra ngoài