Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 1: Vô Thượng Chưởng Môn



Trên đỉnh Cửu Thiên Sơn, Thiên Kiếm Tông chìm trong u ám. Tông môn từng là đệ nhất kiếm đạo thiên hạ, nay lại lụi tàn đến mức chỉ còn vài trăm đệ tử, bị các thế lực khác khinh rẻ, thậm chí bọn tán tu cũng dám tới trước sơn môn diễu võ giương oai. 

Giữa chính điện, đám trưởng lão đều cúi đầu, sắc mặt khó coi. Ngay cả chưởng môn cũng nặng nề không nói. Bỗng nhiên,

“Chưởng môn! Lần này chúng ta chết chắc rồi!” 

Đại đệ tử Hoàng Bất Bại hớt hải lao vào đại điện, mặt mày tái mét. 

Trần Bất Nghi chắp tay đứng trước thiên địa, ánh mắt sâu xa, giọng điệu đầy uy nghiêm: 

“Chuyện gì?” 

“Ma Tông gửi thư khiêu chiến! Nói chúng ta ba ngày sau phải quyết chiến sinh tử!” 

Trần Bất Nghi vuốt cằm, chậm rãi nói: 

“Để ta đoán… bọn chúng có mười vạn tinh binh, ba ngàn Kim Đan, năm trăm Nguyên Anh, mười vị Hóa Thần, và một lão tổ Độ Kiếp?” 

Hoàng Bất Bại run rẩy gật đầu: “Chưởng môn, sao ngài biết?” 

Trần Bất Nghi phẩy tay: “Ta đoán đại thôi.” 

Hoàng Bất Bại sắp khóc: “Nhưng mà chúng ta chỉ có… bảy mươi hai đệ tử Trúc Cơ, với một con linh kê!” 

Trần Bất Nghi nheo mắt: “Không sao. Dùng kế.” 

Ba ngày sau. 

Đại quân Ma Tông kéo đến, sát khí ngập trời, bao vây sơn môn. Đám trưởng lão Ma Tông cười lạnh: 

“Thiên Kiếm Tông! Mau ra chịu chết!” 

Đáp lại bọn họ là một câu nói từ trong tông môn vang vọng: 

“Khoan đã! Hãy nghe chúng ta nói một lời!” 

Trần Bất Nghi bước ra, thần sắc nghiêm túc: 

“Các vị đạo hữu Ma Tông, trước khi đánh, ta muốn hỏi… các ngươi có nghe nói về ‘Vô Thượng Kiếm Quyết’ chưa?” 

Ma Tông đại trưởng lão hừ lạnh: “Chưa từng nghe! Đó là công pháp gì?” 

Trần Bất Nghi chậm rãi nói: 

“Là một bí pháp tối thượng, chỉ cần một viên linh thạch… không, hôm nay có ưu đãi! Chỉ cần nửa viên linh thạch, các ngươi sẽ lĩnh hội được tinh túy của nó!” 

Ma Tông đại trưởng lão kinh ngạc, ai chẳng biết thiên kiếm tông trước đây là đệ nhất kiếm đạo trong thiên hạ. Vô thượng kiếm quyết kia chỉ sợ, là công pháp tối cường trấn tông trân quý vô cùng có chết cũng không để nó rơi vào tay kẻ khác.

Thế mà tên họ trần này cứ như vậy mà đem bán.

Một khắc sau, cả sơn môn lộn xộn. 

Kiếm quyết tối thượng sao

Không sai đó là công pháp tối thượng của thiên kiếm tông vốn dĩ không truyền ra ngoài, theo di huấn của các bậc chưởng môn đời trước truyền lại. Nhưng chỉ vì tư chất của chúng ta có hạn, chưa có ai học được nó nên ta cảm thấy có lỗi với anh linh của các tiền bối đời trước.

Vậy nên hôm nay ta phá luật, để không hổ thẹn với đạo tâm cũng như tạo cơ hội cho chư vị lĩnh ngộ.

“Mua một tặng một hả?” 

“Chưởng môn, cái này có thực sự mạnh không?” 

“Dĩ nhiên! Một lần luyện, kiếm ý vô song! Hai lần luyện, đại đạo thông thiên! Ba lần luyện, có thể tự xưng tổ sư kiếm đạo!” 

Ầm! 

Vô số linh thạch bay tới. 

Nửa canh giờ sau, mười vạn đại quân Ma Tông đang khoanh chân luyện kiếm, khí thế ngút trời. 

Trần Bất Nghi lặng lẽ quay vào tông môn, vỗ vai Hoàng Bất Bại: 

“Thu dọn đi, đêm nay chuồn.”

Nửa đêm, Trần Bất Nghi cùng đám đệ tử âm thầm thu dọn đồ đạc. Linh thạch nhét đầy túi trữ vật, pháp bảo cướp được từ Ma Tông chất thành núi nhỏ. Hoàng Bất Bại nhìn cảnh này, run rẩy hỏi: 

“Chưởng môn… chúng ta thật sự bỏ đi sao?” 

Trần Bất Nghi lườm hắn: “Ngươi nghĩ ta điên sao? Ở lại chờ bọn Ma Tông luyện xong công pháp rởm kia rồi lật mặt à?” 

Hoàng Bất Bại nuốt nước bọt: “Nhưng… nếu bọn họ phát hiện?” 

Trần Bất Nghi cười khẩy: “Yên tâm, với trình độ lĩnh ngộ của đám Ma Tông, ít nhất phải mất ba ngày bọn chúng mới nhận ra ‘Vô Thượng Kiếm Quyết’ chỉ là bài tập hít thở linh khí bình thường.” 

Hoàng Bất Bại bất lực

Vì để tránh sơ hở, Trần Bất Nghi còn để lại một phong thư đầy cảm xúc trước sơn môn: 

“Các vị đạo hữu Ma Tông, chúng ta đi trước một bước. Không phải vì sợ hãi, mà vì chúng ta đã ngộ ra chân lý ‘Kiếm đạo không nằm ở chém giết, mà ở sự thấu hiểu nội tâm’. Chúng ta tin rằng các ngươi cũng sẽ cảm nhận được đạo lý này. Xin đừng tìm chúng ta, vì khi các ngươi luyện đến cảnh giới cao nhất, chúng ta sẽ gặp lại trên con đường đại đạo. Chúc các ngươi thành công.” 

Ký tên: Chưởng môn Thiên Kiếm Tông, Trần Bất Nghi. 

… 

Ba ngày sau, tại Ma Tông. 

“LÃO TỔ! CHÚNG TA BỊ LỪA RỒI!!!” 

Một lão quỷ Hóa Thần tức giận đập nát cả đại điện: 

“Mẹ nó! Vô Thượng Kiếm Quyết gì mà chỉ có hít vào, thở ra! Thế này là thế nào?!” 

Đám trưởng lão run rẩy mở phong thư của Trần Bất Nghi, đọc xong, cả đám lặng người. 

Bỗng nhiên, một vị đại trưởng lão lẩm bẩm: “Có khi nào… đây mới chính là đại đạo chân chính?” 

Lão tổ Ma Tông: “Cút!” 

Lúc này, Trần Bất Nghi cùng đệ tử đã trốn đến một sơn cốc xa xôi, đếm linh thạch trong vui sướng. 

Hoàng Bất Bại bỗng hỏi: “Chưởng môn, nếu lần sau lại gặp nguy hiểm thì sao?” 

Trần Bất Nghi thản nhiên đáp: “Dễ thôi. Lần sau ta sẽ bán ‘Thái Thượng Đạo Tâm Quyết’.” 

Hoàng Bất Bại: “Đó là cái gì?” 

Trần Bất Nghi cười gian: “Là một bộ công pháp cực kỳ huyền ảo, chuyên dạy cách ngồi yên tĩnh lặng và chấp nhận số phận.” 

Hoàng Bất Bại nhăn mặt bất lực

một truyền kỳ mới bắt đầu.

Sau phi vụ bán công pháp “hít thở quyết” cho Ma Tông, Trần Bất Nghi dẫn đệ tử lưu lạc đến một ngọn núi hoang. 

Đứng trên đỉnh núi, hắn vỗ tay nói: 

“Tốt! Từ nay nơi này chính là tổng đàn mới của Thiên Kiếm Tông!” 

Đám đệ tử nhìn nhau, ngơ ngác hỏi: 

“Nhưng… ở đây chẳng có gì cả?” 

Trần Bất Nghi nghiêm mặt: 

“Các ngươi quá ngây thơ! Tông môn đâu cần tài nguyên? Điều quan trọng là danh tiếng! Có danh tiếng, thiên hạ tự dâng tài nguyên tới!” 

Hoàng Bất Bại run rẩy: “Nhưng làm sao có danh tiếng?” 

Trần Bất Nghi cười nhạt: “Để ta!” 

Nói xong, hắn lấy ra một tấm bảng lớn, khắc lên mấy chữ to đùng: 

‘THIÊN KIẾM TÔNG BẢO ĐỊA TUYỆT THẾ, NGÀN NĂM KỲ TÍCH’ 

Sau đó, hắn triệu tập đệ tử, mỗi người được phát một bộ áo rách rưới, đi khắp nơi rêu rao: 

“Thiên Kiếm Tông chúng ta ẩn cư đã lâu, hôm nay tái xuất! Truyền thuyết kể rằng nơi đây có vô số cơ duyên thần bí, mỗi viên đá, mỗi cọng cỏ đều có thể ngộ ra đại đạo!” 

Không bao lâu sau, tin tức lan truyền. 

Một ngày nọ, một tên tán tu tình cờ đi ngang, thấy bầu không khí có vẻ… thần bí thật. 

Hắn bèn nhặt bừa một viên đá lên, nhắm mắt cảm nhận. 

Ầm! 

Bất ngờ, hắn lĩnh ngộ! Không phải vì viên đá, mà vì trong đầu hắn tự nhiên lóe lên một tia sáng về công pháp hắn luyện suốt mười năm mà không thông! 

Hắn kích động hét lên: “Thiên Kiếm Tông thực sự có đại cơ duyên!” 

Thế là tin đồn lan xa. Các tu sĩ ùn ùn kéo tới, mỗi người nhặt một viên đá, ôm một cái cây, thậm chí có kẻ còn nằm bẹp trên đất để “cảm nhận khí tức đại đạo”. 

Một tháng sau, vô số đại năng đổ xô đến. 

“Nghe nói nơi đây có thiên cơ ẩn giấu!” 

“Người ta nói mỗi hòn đá ở đây đều là thần vật!” 

“Ta nghe nói chỉ cần bước vào nơi này, sẽ có cơ duyên!” 

Trần Bất Nghi nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng nhếch lên. 

Rồi hắn lấy ra một bảng hiệu mới, khắc dòng chữ: 

   Cảm nhận đại đạo: 10 viên linh thạch/lần   

   Nhặt đá ngộ đạo: 50 viên linh thạch/viên   

   Ngồi thiền bế quan: 100 viên linh thạch/ngày   

Trong chớp mắt, Thiên Kiếm Tông trở thành một nơi hành hương thiêng liêng. 

Mà đám đệ tử thì ngồi đếm linh thạch, cười đến rách miệng. 

Một ngày nọ, Hoàng Bất Bại run rẩy hỏi: 

“Chưởng môn… nếu một ngày bọn họ phát hiện thì sao?” 

Trần Bất Nghi nheo mắt: 

“Đừng lo. Khi bọn họ phát hiện… thì chúng ta đã là Thánh Địa Đệ Nhất Thiên Hạ rồi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com