Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 20: Nhện Đen



Nghe cảnh sát nói xong, Lục Bồi Anh không thể kìm được nước mắt, không biết đã chạy đi đâu.

Trương Thục Phân đành phải hỏi Hàng Du Ninh: "Con muốn ăn gì? Mẹ đi mua gì đó cho con ăn nhé."

Trong lòng bà ấy cũng có phần áy náy, vì bà ấy từng đi khám phụ khoa, bà ấy biết việc một cô gái trẻ phải dạng chân ra cho người khác nhìn khó chịu đến nhường nào.

Nếu Hàng Du Ninh làm điều gì khuất tất thật thì cũng ổn thôi, người làm mẹ như bà ấy cũng có thể cảm thấy mình đúng.

Nhưng cô không làm gì hết, không những thế, cô còn là anh hùng trong miệng cảnh sát.

Điều khó xử nhất là Hứa Dã - người mà bà ấy thường mắng là tên lưu manh, bụi đời, lại là người tốt.

Trương Thục Phân không tránh khỏi có chút lúng túng, bà ấy đã sai, nhưng làm mẹ sao mà sai được?

Hàng Du Ninh không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ nói: "Con không muốn ăn."

Cô thực sự không ăn nổi, vì bị chấn động não, thỉnh thoảng cô thấy buồn nôn. Lại thêm lời khen vừa rồi của cảnh sát Dư: "Cháu rất thông minh và dũng cảm."

Cô hơi lâng lâng, cần thời gian để nghiền ngẫm về câu nói đó, sau đó một mình lén vui mừng.

"Đừng không ăn gì, người là sắt, cơm là thép, càng ốm càng phải ăn uống đầy đủ." Trương Thục Phân nói: "Chờ đấy, mẹ đi mua cho con chút đồ ngon."

Chuyến đi này của Trương Thục Phân thật sự chu đáo, bà ấy lên một chuyến xe buýt, đi tới hợp tác xã của thành phố Hàng Châu.

Đương nhiên Tưởng Gia Lý không thể sánh bằng nội thành, trung tâm thương mại rộng lớn, cái gì cũng có, đủ loại thực phẩm chín, bánh ngọt, trái cây, thậm chí còn có cả nước ngọt.

Đúng vào mùa nhót tây lên kệ, những quả nhót vàng óng, căng mọng, từ xa đã tỏa ra mùi hương ngọt ngào mọng nước, giá hai hào một quả.

Bình thường, Trương Thục Phân còn chẳng thèm liếc mắt nhìn, dưa chuột không mọng nước à? Những khi gặp giá rẻ, hai hào đủ cho hai mẹ con bà ấy ăn trong cả tuần.

Hôm nay bà ấy bấm bụng mua hai quả, nhân viên bán hàng lườm một cái rồi gói lại.

Bà ấy còn mua thêm một ít dưa chua, cải mizuna muối chua và đậu phụ lông. Dù bà ấy không thích ăn mấy thứ này nhất, nhưng chắc sẽ hợp để ăn cùng với cơm dành cho bệnh nhân.

"Ninh Ninh, mẹ mang cơm về rồi!" Trương Thục Phân vui vẻ đẩy cửa phòng bệnh, nhưng sững người tại chỗ ngay lập tức.

Một người phụ nữ đang ngồi quay lưng về phía bà ấy, mặc một chiếc váy dài màu xanh trà bằng vải tơ tằm, dáng người thướt tha, mái tóc đen như mây được búi lỏng ở phía sau đầu bằng một chiếc trâm gỗ mun.

"Mẹ của A Ninh về rồi đấy à." Bà Lâm cầm hộp giữ nhiệt, bước đến: "Cô chủ nghe nói A Ninh bị bệnh nên đến mang ít đồ ăn đến."

Trương Thục Phân bối rối gật đầu, gọi một tiếng: "Chị, chị đến rồi."

Lúc này người phụ nữ mới quay đầu lại. Bà ấy không đẹp, mặt to, ngũ quan nhỏ, mắt xếch, trông như một con cáo lớn, son phấn cũng không thể che hết những nếp nhăn trên khuôn mặt.

Nhưng giọng nói của bà ấy lại rất ngọt ngào: "Chị đã bắt mạch rồi, ngoài chấn động não ra, A Ninh bị khí lạnh ẩm tắc nghẽn trong người, kinh mạch không thông, cơ thể rất yếu."

Trương Thục Phân chỉ có thể giả vờ không hiểu, nói: "Bình thường nó khỏe như trâu, không biết sao nữa, gần đây mọi chuyện cứ ập đến dồn dập."

Người phụ nữ đáp: "Vậy sao? Cơ thể đúng là như vậy, đội trưởng Hứa còn nói với chị, suýt chút nữa A Ninh đã bị người ta giết."

Bà ấy nghiêng người nhìn Hàng Du Ninh, cười hỏi: "Sao cháu lại dính vào chuyện đó? Người ta lại tưởng trong nhà không có ai dạy dỗ đấy!"

Nếu là người khác, Trương Thục Phân đã chửi từ lâu rồi, bà châm chọc gì vậy hả, bà đây nuôi dạy con thế nào thì liên quan gì đến bà...

Nhưng đây là Lai Phụng Minh, bác của Hàng Du Ninh, chủ nhà của họ, là chỗ dựa duy nhất của họ ở đây.

Trương Thục Phân chỉ có thể như đứa con dâu thời xưa, nở nụ cười thật tươi: "Ờm gì ấy nhỉ, em mua ít trái cây, rửa rồi mình cùng ăn nhé!"

Lai Phụng Minh không nói gì, nhưng bà Lâm bên cạnh mở miệng: "Mẹ A Ninh à, thời bây giờ người ta phun nhiều thuốc lắm, trái cây mua ngoài tốt nhất nên ngâm qua nước muối rồi rửa lại bằng nước lạnh, nếu không ăn vào dễ bị đau bụng lắm."

"À? Vậy sao? Ha ha ha, tôi thì... đơn giản lắm..." Trương Thục Phân cười ha hả.

Trong phòng chẳng ai cười theo nên tiếng cười ngượng ngùng của bà ấy vang lên một lúc rồi im bặt.

Hàng Du Ninh nhắm mắt lại.

Lai Phụng Minh nói: "Thục Phân, em ra ngoài chờ một lát đi, tay chân A Ninh lạnh quá, chị muốn dùng ngải cứu xông cho con bé."

"Được, vậy... làm phiền chị nhé, chị cứ làm đi."

Trương Thục Phân ra ngoài, phòng bệnh chìm vào im lặng.

Hàng Du Ninh ngập ngừng nói: "Bác à, thật ra không thể trách mẹ cháu, tại cháu..."

“Vén quần áo lên." Lai Phụng Minh ngắt lời, tinh tế xắn tay áo mình lên.

Hàng Du Ninh cởi áo ra, để lộ tấm lưng mảnh mai trắng trẻo, nằm úp trên giường bệnh.

Bàn tay gầy guộc của Lai Phụng Minh cầm cây ngải cứu, chậm rãi di chuyển trên lưng cô.

Im lặng một lúc, bà ấy nói: "Chuyện mẹ cháu làm ầm lên lần này đã truyền đến tai bác rồi."

Hàng Du Ninh biết bà ấy đang nói về chuyện Trương Thục Phân dẫn cô đi khám phụ khoa, mặt cô đỏ bừng lên, cô muốn giải thích nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Lai Phụng Minh không hỏi cô có phải đang yêu đương hay không.

Bà ấy chỉ khẽ cười khẩy, nói: "Làm cha mẹ, càng không có năng lực thì càng thích ra vẻ uy quyền ở những chuyện nhỏ nhặt."

Trong lòng Hàng Du Ninh cũng có chút oán giận, nhưng cô không muốn nói xấu Trương Thục Phân với người khác, chỉ ấp úng: "Mẹ cháu cũng muốn tốt cho cháu thôi."

Lai Phụng Minh cười: "Muốn tốt cho cháu... Đứa nhóc ngốc, mẹ cháu bắt nạt cháu, cháu không nhận ra sao?"

Hàng Du Ninh ngẩn người.

"Nếu người hôm nay là Nhã Phỉ, dù có dính tới mười người đàn ông, mẹ cháu cũng không dám nói một chữ không. Nhưng đến lượt cháu, bà ấy lại làm ầm lên, cháu biết tại sao không?"

Hàng Du Ninh cúi đầu, không nói gì.

Lai Phụng Minh cười đầy ác ý, đôi mắt sáng rực nhưng giọng nói vẫn dịu dàng: "Vì cháu yếu đuối."

"Thói đời kỳ lạ, ai yếu đuối thì sẽ bị rất nhiều bàn chân giẫm lên. Cháu tưởng người trong gia đình là ngoại lệ à, A Ninh ngốc, không có ngoại lệ đâu."

Hàng Du Ninh úp mặt vào gối, mùi ngải cứu hòa quyện với hương nước hoa trên người Lai Phụng Minh, ép chặt cô, khiến cô không thở nổi.

"Cơ thể cháu không yếu, tập võ hơn mười năm, người bình thường còn không chạm được tới vạt áo của cháu, nhưng làm sao đây, trái tim cháu yếu đuối nên ai cũng có thể giẫm đạp."

Nhiều năm trước, lần đầu tiên Lai Phụng Minh gặp Hàng Du Ninh là ở một trường tiểu học ở Đông Bắc.

Cô bé bị bạn học cướp mất khăn quàng đỏ, bị giáo viên bắt đứng phạt ngoài cửa lớp. Mọi người gọi cô là "đồ ngốc", đẩy qua đẩy lại.

Lai Phụng Minh nghĩ, hỏng rồi, Hàng Tầm không dạy dỗ đứa trẻ này gì cả, “Tiểu Yến Thanh” thực sự tuyệt diệt rồi.

Nhưng không ngờ, sáng hôm sau, ngay dưới mắt bà ấy, đứa trẻ đó đã đánh một bộ quyền cực kỳ đẹp, bước đi nhanh như chim yến lướt trên mặt nước, từ mặt đất nhảy lên tầng ba.

Đó chính là bộ pháp "Tiểu Yến Thanh" chính tông, còn đẹp hơn cả bà ấy thời trẻ.

Lai Phụng Minh không hiểu, võ nghệ tốt như vậy, tại sao lại để người ta bắt nạt.

Nghĩ tới đây, Lai Phụng Minh thở dài nặng nề, nói: "Sau này đừng nói cháu là truyền nhân của Tiểu Yến Thanh nữa, làm bố cháu mất mặt, cũng làm bác mất mặt!"

Cuối cùng Hàng Du Ninh không chịu nổi nữa, gọi: "Bác!"

Lai Phụng Minh chờ xem cô phản bác ra sao, nhưng chỉ nghe cô lí nhí: "Cháu, cháu đâu có nói mình là truyền nhân của Tiểu Yến Thanh."

Lai Phụng Minh hít một hơi thật sâu, không nhịn được nữa, dùng ngón tay ấn vào trán cô mà nói: "Không có tí tiền đồ nào hết!"

Mãi đến khi xuống miền Nam, cô mới biết môn võ mà bố cô dạy cô tên là Tiểu Yến Thanh.

Tiểu Yến Thanh khác biệt hoàn toàn so với môn võ Yến Thanh Quyền tiếng tăm lẫy lừng. Nó không chú trọng vào sự mạnh mẽ của quyền pháp, mà thiên về bộ pháp nhanh nhẹn và thân pháp nhẹ nhàng. Nói một cách đơn giản, mục tiêu chính là ra đòn nhanh hơn đối thủ, nếu không được thì phải trốn nhanh hơn đối thủ.

Đây là một loại quyền pháp để yếu thắng mạnh, nhưng Hàng Du Ninh luôn cảm thấy nó vô cùng phù hợp để làm kẻ trộm.

Sau khi xông với ngải cứu xong, Lai Phượng Minh bảo bà Lâm và Trương Thục Phân vào phòng, nói: "Vài ngày nữa chị về Tưởng Gia Lý ở mấy hôm, nhân tiện giúp A Ninh điều dưỡng."

Thoạt đầu Trương Thục Phân hơi ngạc nhiên nhưng cố gắng kiềm chế, nở một nụ cười: "Thật ra không cần đâu, chị bận như thế, em chăm sóc nó được rồi."

"Em chăm sóc được gì chứ?" Lai Phượng Minh vừa lau tay vừa nói: "Em có biết xông khói ngải cứu cho con bé không, hay là có thể giúp con bé luyện võ, hay là có thể khiến mấy kẻ miệng lưỡi thối tha ở thị trấn ngậm miệng lại?"

Lần này Trương Thục Phân không nói gì nữa.

Khi đội trưởng Hứa dẫn đội đi bắt Cố A Phúc, một đám người tò mò nghe thấy động tĩnh và chạy đến xem.

Họ tình cờ thấy Hứa Dã và Hàng Du Ninh ôm nhau trong tình trạng quần áo xộc xệch.

Bây giờ lời đồn lan truyền một cách vô cùng khó nghe.

Có người nói Hàng Du Ninh đang bị hung thủ xâm hại thì đội trưởng Hứa đến kịp.

Lại có lời đồn rằng khi đội trưởng Hứa bắt hung thủ, Hàng Du Ninh đang lăn lộn với một người đàn ông, cả hai đều tr@n truồng.

Nếu người ta chửi mắng thẳng mặt cô thì cô sẵn sàng liều mạng với họ. Nhưng người ta nói sau lưng, cô làm gì được?

"Ăn trộm một quả trứng không đủ no, nhưng tiếng xấu thì mang đến già."

Lúc này, có tiếng gõ cửa, là Tiểu Bắc xách theo hộp cơm, Lục Bồi Anh ngừng khóc mới chợt nhớ ra chưa mang cơm cho Hàng Du Ninh, bà ấy vội vàng bảo Tiểu Bắc mang tới.

Tiểu Bắc rối rít xin lỗi: "Chị ơi, em xin lỗi... Ôi? Giám đốc Lai, bác đến từ bao giờ vậy ạ?"

Trước khi nghỉ hưu, Lai Phụng Minh từng là phó giám đốc nhà máy nhựa. Ở Tưởng Gia Lý chỉ có ba nhà máy lớn, giám đốc của các nhà máy đều là những nhân vật có tiếng tăm, đặc biệt là khi Lai Phụng Minh là giám đốc nữ.

Lai Phụng Minh luôn đối xử hòa nhã với mọi người, bà ấy đáp: "Cảnh sát đến nhà bác hỏi về chuyện của Cố Kỳ Ngôn. Bác mới biết chuyện lớn này, nên đến đây xem sao."

Mẹ của Cố A Phúc tên thật là Cố Kỳ Ngôn, từng là công nhân nhà máy nhựa dưới quyền Lai Phụng Minh.

Trương Thục Phân nói: "Chuyện này có cần làm to thế không?"

Hàng Du Ninh liếc trộm Tiểu Bắc, vội vàng xen vào: "Bác ơi, cảnh sát tìm bác nói gì vậy ạ?"

"Nói gì được nữa, hỏi bà ta là người như thế nào." Lai Phụng Minh đáp: "Thật ra bác cũng không có ấn tượng gì mấy, chỉ biết hình như có không ít lời bàn tán về bà ta. Một ngày nào đó, đột ngột bà ta không đến nữa. Nhà máy đã đi nói chuyện nhiều lần, nhưng không có tác dụng."

"Nhưng bác có nghe ngóng, trên tỉnh rất chú trọng vụ án này. Cảnh sát nghi ngờ vụ án này do hung thủ của vụ án năm xưa gây án lần nữa."

Vụ án Nhện Đen là một vụ án nghiêm trọng gây chấn động cả nước mười năm trước. Tên sát nhân chuyên giết hại những phụ nữ sống một mình, trước mỗi lần gây án, gã đều vẽ một con nhện đen gần nhà nạn nhân, hoặc gửi cho họ một bức tranh có hình con nhện đen.

Có đến hơn mười nạn nhân, nhưng hung thủ đột ngột biến mất cách đây mười năm. Những chi tiết man rợ của vụ án đã trở thành một truyền thuyết đô thị.

Mọi người trong phòng đều sửng sốt, Hàng Du Ninh hỏi: "Thế bố của Cố A Phúc là tên Nhện Đen năm đó sao ạ?"

"Đương nhiên không phải." Lai Phụng Minh đáp: "Trước khi giết người, Nhện Đen luôn gửi một bức tranh nhện cho nạn nhân, còn trong vụ của Tiểu Nam thì không có."

"Có thể đó là thói quen của mười năm trước, bây giờ gã đã thay đổi thói quen cũng không chừng."

"Không đâu." Lai Phụng Minh mỉm cười, lấy một tờ giấy mỏng như cánh ve ra, nói: "Vì mấy ngày trước bác đã nhận được."

Dưới ánh sáng mặt trời, con nhện đen trên tờ giấy hiện lên rõ nét, cứ như có thể xuyên qua tờ giấy để bò ra ngoài bất cứ lúc nào.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com