Hắn lật túi gấm đi kèm, bên trong là những cánh hoa ngọc lan đã héo khô, chuyển màu vàng úa theo năm tháng.
Hắn mở tiếp bức thư thứ hai.
Ngày tháng: mùa đông năm Chiêu Nhân thứ chín.
Bàn tay hắn khẽ siết chặt.
Những năm ấy, người Nguyệt Thị liên tục quấy nhiễu biên cương. Thẩm Tịch, với tư cách là tướng trấn giữ quân doanh, phải ngày đêm đề phòng, ngay cả ngày Tết cũng chẳng thể hồi kinh sum họp.
Lá thư thứ hai chỉ viết vỏn vẹn:
“Biên cương hàn khổ, phu quân nhất định phải giữ gìn thân thể, chớ để nhiễm phong hàn. Thiếp đã tự tay may một chiếc áo lông cừu, mặc sát người là tốt nhất.”
Theo thư, hẳn là có gửi kèm một tấm áo lông. Nhưng giờ đây, món đồ ấy đã không còn thấy đâu.
Thấy Thẩm Tịch im lặng, tên gia nhân càng cúi rạp người, đầu gần như chạm đất.
Hắn tiếp tục mở từng bức thư.
Lá thư thứ ba, lá thứ tư, rồi lá tiếp theo…
Thời Vi không gửi thư nhiều. Khi mới thành thân, nàng viết khá thường xuyên, nhưng về sau, cứ ba đến năm tháng mới gửi một bức.
Ban đầu, nội dung thư chỉ là những lời hỏi han sức khỏe, dặn dò giữ gìn thân thể.
Nhưng dần về sau, những câu chữ ấy lại biến thành những lời kể lể đầy ấm ức.
Những lá thư đầy rẫy những chuyện về Thẩm Hàm Nguyệt.
Nào là hôm tiệc tùng bị nàng ta cố ý làm bẩn y phục.
Nào là lúc kiểm tra sổ sách, đèn dầu bất ngờ bị đổ lên toàn bộ giấy tờ.
Tuy đều là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng nét chữ run rẩy kia lại như từng tiếng nức nở của một đứa trẻ.
Như một đứa trẻ tủi thân, chỉ biết gửi gắm nỗi oan ức vào những trang thư, chờ đợi một lời hồi đáp từ người chồng nơi xa.
Thẩm Tịch cúi đầu đọc hết những dòng chữ ấy, lòng quặn thắt như bị d.a.o cắt.
Đến khi mở đến lá thư cuối cùng, nụ cười gượng gạo trên môi hắn vụt tắt.
Trên tờ giấy, chỉ có mấy câu ngắn ngủi:
“Thẩm Tịch, Thẩm Hàm Nguyệt đã đập vỡ đèn lưu ly của ta. Nếu chuyện này không được giải quyết rõ ràng, thì tình nghĩa phu thê giữa ta và chàng coi như chấm dứt.”
Hắn sững người.
Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.
Đó là kết quả sau từng ấy năm nhẫn nhịn, sau từng ấy lần bị chèn ép.
Nhưng hắn… đã làm gì?
Hắn nhắm mắt, cánh tay run lên khi khép lại chiếc hộp gấm.