Nhà họ Tống đã sa sút, ca ca ta lại mới bước chân vào chốn quan trường, còn phải lo lễ lạt qua lại. Những vật này, ít nhiều cũng có thể giúp giữ thể diện.
Cùng với những vật phẩm ấy, ta gửi thêm một phong thư.
Trong thư, ta kể rõ mọi chuyện đã xảy ra, cũng nhấn mạnh rằng ta không muốn với thân phận bị bỏ rơi mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng của ca ca.
Ta nói, đợi khi nào mình gây dựng được chút thành tựu, ắt sẽ hồi kinh.
Sắp xếp xong xuôi, ta ôm bọc hành lý, bước lên thuyền.
Chủ thuyền là một cặp vợ chồng, chồng chèo chống, vợ g.i.ế.c cá.
Thấy ta một thân đơn độc, bọn họ cũng chẳng hỏi han gì nhiều, chỉ niềm nở hỏi:
“Cô nương, có uống canh cá không?”
Bên bờ sông gió rét căm căm, có bát canh nóng hổi thì không gì bằng.
Thuyền phụ động tác nhanh nhẹn.
Bà ấy rạch bụng cá, cạo sạch vảy, thả vào chảo dầu đang nóng rẫy.
Chỉ trong khoảnh khắc, thân cá cuộn tròn, chuyển sang sắc vàng óng.
Bà ấy lại múc một gáo nước sôi, dội vào chảo.
Tức thì, nước canh đổi sang màu trắng đục, tỏa hương thơm lừng.
Lửa lò hồng rực, bà thuyền phụ múc một bát canh, đưa đến trước mặt ta.
Ta chỉ mới nhấp một ngụm nhỏ, mà cảm giác ấm áp đã lan tỏa khắp tứ chi.
Ta không kìm được mà cất tiếng hỏi:
“Đây là cá gì mà lại tươi ngon đến thế?”
Thuyền phụ cười, đôi mắt híp lại, vẻ mặt thoáng chút tự hào:
“Chỉ là cá sông bình thường thôi, chẳng qua tay nghề ta khá một chút.”
Thuyền phu đang húp canh, nghe vậy bật cười hai tiếng trầm thấp:
“Đúng vậy, ngoài nương tử ta ra, chẳng ai nấu được hương vị này đâu.”
Rồi như sực nhớ ra, ông ấy nói tiếp:
“Nhưng nếu nói đến độ tươi ngon, thì phải kể đến 'tứ tai lư' ở Quả Châu. Ta từng may mắn được nếm thử một lần, nước canh trắng mịn như sữa bò, hương vị thanh tao vô cùng...”
Đúng lúc cơn giận dâng lên tới đỉnh điểm, tên gia nhân kia quỳ sụp xuống, dâng lên một chiếc hộp gấm:
“Tướng quân… còn… còn đây nữa ạ…”
Thẩm Tịch lập tức giật lấy hộp, mở nắp.
Bên trong là một xấp thư được xếp ngay ngắn, phong thư vẫn nguyên niêm phong, thậm chí còn phảng phất mùi hương nhàn nhạt.
Ánh nến lay động phản chiếu lên giấy, hắn cẩn thận mở lá thư đầu tiên.
Ngày tháng ghi rõ: mùa xuân năm Chiêu Nhân thứ tám.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chính là năm bọn họ mới thành thân.
Giấy là loại hoa tiên cao cấp, chữ viết thanh thoát, nét mực như rắc hoa.
Dòng chữ hiện ra trước mắt:
“Phu quân ở biên cương có được bình an chăng? Trong phủ, hoa ngọc lan đã nở rộ. Thiếp đã phơi được không ít cánh hoa. Ngọc lan tính ấm, giúp khai thông phế khí. Nếu phu quân rảnh rỗi, hãy dùng pha trà mà uống.”