Chẳng mấy chốc, sau hai ngày hai đêm, ta đã về tới kinh thành.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Vừa mới bước chân xuống đất, còn chưa kịp phủi hết bụi trên váy, thì đã nghe tiếng gọi từ phía sau:
“Ngươi rốt cuộc là cưỡi xe ngựa hay lừa thế? Chậm đến phát chán! Bản thiếu gia đứng chờ nửa ngày rồi đây!”
Ta giật mình, ngoảnh đầu lại.
Trước mặt ta là một đôi mắt sáng rực, ngông nghênh và đầy sức sống.
Lâm Phong Miên.
Hắn đứng đó, tay cầm dây cương, phía sau là một con tuấn mã phủ đầy bụi đường.
Áo bào xám nhạt vương mùi mồ hôi, rõ ràng là đã bôn ba không ngừng suốt chặng đường dài.
Ta không giấu nổi vẻ ngạc nhiên:
“Sao ngươi lại ở đây?”
Hắn thản nhiên nhướng mày, bàn tay duỗi ra cướp lấy bọc hành lý trong tay ta:
“Hừ, sao hả? Kinh thành chỉ cho phép một mình ngươi tới, ta không được đến chắc?”
“Ta đâu có ý đó.”
“Vậy là gì?”
Ta thở dài:
“Ta được Nùng Hoa công chúa đích thân mời tới phủ. Tấm thiệp chỉ ghi rõ tên ta. Ngươi theo ta đến đây, không những không giúp được gì, mà còn tốn thêm bạc thuê trọ đấy.”
Lâm Phong Miên nghe xong, khựng lại một thoáng.
Rồi… phá lên cười.
Nụ cười ấy không hề có chút giận dỗi, chỉ có sự bướng bỉnh đặc trưng:
“Thứ nhất, ngươi bảo ta vô dụng. Nhưng nếu cần đào sen làm món quế hoa ngào đường, không có ta, ngươi định nhảy xuống hồ tự tay mò chắc?”
“Thứ hai, về bạc, bản thiếu gia ta không thiếu.”
Lâm Phong Miên khoác lác đầy tự tin.
Ta liếc mắt nhìn bộ áo dài bạc màu của hắn, rõ ràng đã được giặt đi giặt lại không biết bao nhiêu lần.
Vẻ nghi hoặc hiện rõ trên mặt ta.
Người nhà giàu ở Quả Châu, mang lên kinh thành, chưa chắc đã trụ nổi một tháng.
Song, ta cũng không nỡ làm hắn mất thể diện, chỉ nhún vai cười cho qua:
“Được rồi, được rồi. Đằng nào ngươi cũng đã đến, vậy thì ở lại giúp ta một tay đi. Công chúa hẳn cũng chẳng để tâm đâu.”
Hắn bật cười, nhướng mày đầy hứng khởi:
“Vậy thì ta nhận nhé!”
Nùng Hoa công chúa hồi kinh lần này không về hoàng cung, mà tạm thời ở tại một sơn trang bên phía đông thành.
Khuôn viên rộng rãi, đình đài nhã nhặn, hành lang uốn lượn như rồng vờn.
Ngay cả những chùm tua rua đỏ treo dưới hiên cũng được làm tỉ mỉ, xinh xắn.
Đến ngày diễn ra tiệc Đông Chí, ta – với tư cách là đầu bếp – vốn không cần phải xuất hiện ngoài chính sảnh.
Nào ngờ, vừa mới bắt tay vào việc thì phát hiện hoa quế được đưa tới hôm nay quá khô, không thể dùng làm món ngào đường.
Tiểu nha hoàn trong phủ bèn dẫn ta ra kho ở phía đông để lấy mẻ hoa mới.