Trong đôi mắt ấy, sự áy náy chợt trào dâng, tưởng như có thể nhấn chìm ta:
“Ta không có ý đó. Thời Vi, nàng không biết đâu… Ta đã tìm kiếm nàng suốt bấy lâu. Khi ấy, tên thuyền phu c.h.ế.t tiệt kia bảo nàng đi Lương Châu, ta liền đuổi theo suốt dọc đường…”
Nói đến đây, giọng hắn nghẹn lại.
Hốc mắt đỏ hoe, thái độ đầy uất ức.
Nhưng trong lòng ta, chỉ dâng lên từng cơn buồn nôn.
“Thẩm Tịch, giờ đây nói những điều này, còn có nghĩa lý gì?”
“Chàng nghĩ chỉ cần tỏ vẻ đau lòng, biện giải vài câu, ta sẽ động lòng quay về sao?”
“Ta đã từng gửi cho chàng biết bao bức thư, viết ra tất thảy những ấm ức mà ta phải chịu đựng.”
“Vậy mà chàng chưa một lần để tâm. Từ khoảnh khắc chàng dung túng cho Thẩm Hàm Nguyệt, xem nhẹ nỗi khổ của ta, thì tình nghĩa giữa ta và chàng đã cắt đứt.”
“Ta từng nói rồi, từ nay sơn hà cách biệt, mỗi người một phương, chẳng còn liên can gì nữa.”
Lời vừa dứt, gió từ bờ sông thổi vào, lành lạnh phả qua mặt ta.
Còn Thẩm Tịch, thân hình hắn chợt lảo đảo, như thể đứng không vững.
Chắc hẳn do ta bị ánh mặt trời hun nóng đến hoa mắt.
Bằng không, làm sao có thể trông thấy cảnh Thẩm Tịch đột nhiên nghẹn ngào, rồi quỳ sụp xuống trước mặt ta?
Giữa ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, hắn mắt đỏ hoe, giọng nói khẩn cầu:
“Thời Vi, tất thảy lỗi lầm đều là do ta. Nàng… nàng hãy theo ta về, được không?”
Ta còn chưa kịp đáp, thì phía sau đã vang lên một tiếng “cốc” chói tai.
Một chiếc muôi đồng giáng thẳng vào đầu Thẩm Tịch.
Người xuất chiêu không ai khác chính là Lâm Phong Miên.
Thẩm Tịch bị đánh lệch đầu, suýt nữa ngã sấp mặt xuống nền gạch.
Mãi một lúc sau, hắn mới choáng váng ngẩng lên, nghiến răng hỏi:
“Ngươi là ai?”
Lâm Phong Miên nhếch môi, khoanh tay hừ lạnh:
“Bản thiếu gia đi đứng đường hoàng, tên họ rõ ràng. Nghe cho rõ đây – Lâm. Phong. Miên.”
“Lâm Phong Miên?”
Thẩm Tịch thoáng sững lại, rõ ràng chưa từng nghe qua cái tên ấy.
Nhưng khi thấy ta định quay người bỏ đi, hắn vội vàng đứng dậy, bước tới toan ngăn cản.
Ta nhìn thoáng qua bầu trời, rồi lại nghĩ đến nồi canh cá đang sôi sùng sục trong bếp, trong lòng dâng lên cơn bực bội.
Không chần chừ, ta giơ tay ném thẳng nửa bắp cải muối trong tay về phía hắn.
Miếng cải va trúng vai hắn, nước chua loang lổ thấm vào tấm áo lông cừu cũ kỹ.
Ta hất cằm, ánh mắt lạnh nhạt:
“Rốt cuộc chàng còn muốn thế nào đây? Hòa ly thư, ta đã ký tên rõ ràng từ lâu. Cớ gì cứ mãi bám riết không buông?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Giọng hắn khàn đặc, gấp gáp cất lời:
“Không! Không phải thế! Thời Vi, nàng không hiểu đâu. Tờ hòa ly thư ấy… ta chưa đem trình lên quan phủ. Vậy nên chúng ta… vẫn chưa thật sự đoạn tuyệt.”
Ta bật cười.
Chua chát, mỉa mai.
“Vậy thì sao? Hòa ly thư là chính tay chàng viết. Chuyện đó là chính tay chàng làm. Ta vu oan cho chàng chắc?”
Ta chậm rãi đảo mắt nhìn quanh sân, rồi lại dừng lại trên gương mặt đầy chật vật của hắn.
Cuối cùng, thở dài một tiếng, khẽ nói:
“Thẩm Tịch, dù gì cũng từng là vợ chồng. Chàng đừng khiến ta phải khinh thường mình thêm nữa.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
12
Màn kịch ấy, cuối cùng cũng khiến thân phận của ta bị phơi bày.
Người trong thực trù đều biết ta là kẻ mang theo ba xe hồi môn rời khỏi Thẩm phủ, lại lang bạt đến tận Quả Châu.
Phúc Nương vốn tính tò mò, bưng nguyên một đĩa quả khô đến phòng ta, toan hỏi cho tường tận.
Nào ngờ, chưa kịp ngồi ấm chỗ đã bị Chu nương tử túm tai lôi xềnh xệch ra ngoài.