Nhìn thấy vài bóng người lạ, nàng ôm chặt lấy chiếc thùng, giọng hơi run:
“Các người là ai? Đến từ đâu?”
Các tiểu tinh linh nhìn nhau, không biết phải trả lời thế nào.
Lâm Khê lấy tay che mặt giả vờ khóc, nghiêm túc nói dối: “Quê nhà ta ngập lụt, ta cùng phu quân phải chạy trốn trong đêm mang theo năm đứa con, không ngờ ông trời không thương, sóng đánh lật thuyền, đưa chúng ta đến đây…”
Phó Kinh Nghiêu tuy không hiểu chuyện, nhưng vẫn phối hợp, giọng điềm nhiên: “Là ta vô dụng, khiến nàng và con cái chịu khổ.”
Tiểu Hỏa nằm vật xuống đất, bắt đầu quấy: “Đói, con muốn ăn cơm, ăn cơm!!”
Tiểu Kim mặt lạnh, lặng lẽ nhìn các bạn diễn trò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lâm Khê nhéo mạnh mình một cái, để không bật cười.
Cô gái cắn chặt môi dưới, vẻ mặt vô cùng bối rối: “Đừng khóc, ta, ta ở đây có…”
Nàng hít một hơi thật sâu, như thể hạ quyết tâm rồi đưa cái thùng ra: “Ta sẽ nướng cá cho mọi người, đừng khóc nữa.”
Tiểu Thổ nghe thấy vậy, lập tức chạy tới: “Có cá!”
Ba con cá to cỡ bàn tay nằm dưới đáy thùng, phun bọt và lật mình, như thể sắp c.h.ế.t đến nơi.
Nàng ngượng ngùng cười: “Nếu mọi người không chê, thì tối nay hãy nghỉ lại nhà ta một đêm, sáng mai rồi hãy lên đường, được không?”
Đôi mắt cô gái trong veo, tựa giọt sương ban mai, không chút tì vết, ngây thơ đáng yêu.
Lần đầu tiên gặp người lạ mà nàng đã mời họ về nhà.
Lâm Khê ngẫm nghĩ một lúc, đáp: “Vậy làm phiền cô nương rồi.”
“Không, không phiền đâu.” Cô gái lén liếc nhìn Lâm Khê một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, đôi tai ửng hồng.
“Ta tên Tiểu Vũ, chị tên là gì?”
Lâm Khê nhướng mày: “Cứ gọi ta là Tiểu Khê.”
“Chị Tiểu Khê.” Tiểu Vũ bóp chặt vạt áo, hai má ửng lên một chút đỏ.
Nàng đi trước dẫn đường: “Đi theo ta.”
Tiểu Mộc chặc lưỡi hai tiếng: “Chị Tiểu Khê ơi ~ lúc này muội Tiểu Mộc chỉ muốn nói một câu, mặt thiếu nữ đỏ ửng còn hơn bất cứ lời tỏ tình nào.”
“Chủ nhân, chẳng lẽ đây chính là nhất kiến chung tình?”
Lâm Khê chưa kịp mở lời, Phó Kinh Nghiêu đã mím môi, hàng lông mày thêm vài phần lạnh lùng.
“Còn không đi?”
Tiểu Mộc vội co chân chạy, ý thức sinh tồn cực mạnh: “Bảo bối ơi, ta sai rồi, chỉ có người và chủ nhân là cặp đôi nhất kiến chung tình, những sinh vật khác đều là xấu xí hết.”
Phó Kinh Nghiêu dần dịu mặt.
Lâm Khê chọc nhẹ vào cằm anh: “Đồ hay ghen, cả giấm của cô bé mà cũng ăn.”
Người đàn ông quay đi, giọng trầm trầm thốt ra ba chữ: “Anh không có.”
Lâm Khê khoác tay anh: “Biết rồi, anh Kinh Nghiêu không ghen mà.”
Phó Kinh Nghiêu nhìn hai cánh tay đan vào nhau, không còn chút tức giận nào.
Mọi người cùng đi theo Tiểu Vũ vào làng.
Dân làng hồ hởi chào hỏi.
“Tiểu Vũ về rồi.”
“Tiểu Vũ về rồi.”
“Tiểu Vũ…”
Mọi người đều nở cùng một nụ cười, hiền lành dễ mến nhưng phảng phất sự kỳ dị.
Tiểu Thổ nổi da gà: “Những người này rất kỳ quái.”
Tiểu Mộc phân tích: “Người bình thường khi thấy người lạ thì hoặc là sợ hãi, hoặc là tò mò nhìn ngó, biểu cảm của dân làng này vô cảm, hoàn toàn phớt lờ chúng ta.”
“Không giống người thật, mà giống như được lập trình sẵn.”
Lâm Khê bất chợt lên tiếng: “Họ không phải người.”
Tiểu Mộc thốt lên: “Quỷ?!”
“Cũng không phải quỷ.” Lâm Khê nhấn từng chữ: “Chúng ta đang ở trong giấc mơ của ai đó.”
Dù là giấc mơ, nhưng dân làng vẫn có linh hồn riêng.
Nói cách khác, linh hồn trong làng mãi mãi bị giam cầm trong giấc mơ này.
Giấc mơ không tan, linh hồn không tiêu tán, họ sống như những cái xác không hồn, ngày lại ngày lặp đi lặp lại.
Khoảnh khắc Lâm Khê rời du thuyền là đã bước vào một giấc mộng, chẳng khác nào một trò chơi kịch bản g.i.ế.c người khổng lồ.
Giấc mơ là sự phản chiếu của hiện thực, là tiềm thức.
Giấc mơ này của ai? Có bao nhiêu tầng giấc mơ?
Tiểu Vũ quay đầu lại, nở nụ cười ngây thơ trong sáng: “Chị Tiểu Khê, sao không đi nữa?”
“Mau lên nào, về trễ là đói bụng đấy.”
Thiếu nữ khẽ nở nụ cười, rạng rỡ như ánh ban mai, tỏa ra muôn ngàn tia sáng.
Tiểu Thổ nhìn đến ngây người, đưa tay quệt nước miếng bên khóe miệng: “Đẹp thế này, không giống quái vật.”
Tiểu Kim lạnh lùng nói: “Càng đẹp thì càng độc, cẩn thận một chút.”
Tiểu Thổ lau nước miếng: “Cảm ơn anh Kim đã chỉ bảo.”
Tiểu Kim hỏi: “Chủ nhân, có cần bắt cô ta lại không?”
Giọng nó lạnh lẽo, ánh mắt lạnh nhạt, như thể chuẩn bị đè Tiểu Vũ xuống đất ngay lập tức.
Lâm Khê lắc đầu: “Mới vào giấc mơ đừng vội, phải bắt được kẻ chủ mưu lớn mới có tác dụng.”
Thiếu nữ có gương mặt ngây thơ, vô cùng thuần khiết. Nhưng trên