Tiểu Mộc lôi từ túi ra chiếc máy ảnh lấy liền, mua lén ở thành phố Vụ Hải tối qua.
Chủ nhân và bảo bối không hề hay biết, he he.
Nó nhắm ống kính về phía hai người, nhấn nút chụp để lưu lại khoảnh khắc đẹp.
Tiếng động rất nhỏ, nhưng Lâm Khê vẫn phát hiện: “Tiểu Mộc, đồ tốt như thế sao không sớm mang ra?”
Tiểu Mộc lập tức khép nép, cảm thấy căng thẳng: “Chủ nhân, cái gì cũng không qua mắt được người, he he.”
Lâm Khê vẫy tay: “Lại đây, chụp chung nào.”
“Dạ!”
Vệ sĩ trên boong lập tức bước đến: “Quý khách tôn kính, xin giao lại cho tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ta vạm vỡ, làn da rám nắng, gương mặt lạnh lùng, ngón tay thô ráp đầy vết chai, cầm chiếc máy ảnh màu hồng trông cực kỳ không hợp.
Tiểu Mộc không nhịn được bật cười: “Phì, ha ha, anh siêu to khổng lồ, anh thực sự biết chụp không đó?”
Vệ sĩ mặc đồ đen không đổi sắc mặt: “Đội trưởng Kỳ đã huấn luyện qua.”
Người trên du thuyền đều là những tinh anh trong tinh anh, đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Trên có thể cầm s.ú.n.g tiêu diệt địch, dưới có thể chụp ảnh và trông trẻ.
Đội trưởng Kỳ đặc biệt dặn dò, Phó tổng và phu nhân đem theo năm đứa trẻ, phải hòa nhã một chút.
Vệ sĩ áo đen cố gắng nặn ra một nụ cười, giọng phát ra âm khí như sủi bọt: “Các em ngoan nào ~”
Tiểu Mộc cười lăn lộn, thuộc hạ của bảo bối đúng là người tài.
Nếu nó là một cô gái loài người, nhất định sẽ đưa anh vệ sĩ này vào hậu cung, thú vị quá mà.
Hự! Nó đang nghĩ gì thế này, để chủ nhân biết lại bị phạt vào phòng tối.
Tiểu Mộc vẫy tay: “Ba hai một, kim chi.”
Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu ngồi trên ghế, năm tiểu tinh linh ngoan ngoãn đứng trước mặt, khóe miệng ai cũng nở nụ cười giống nhau, một mét cũng chụp thành năm mươi mét.
Tiểu Mộc làm mặt khinh bỉ: “Nhóc con, không được, xuống luyện thêm đi, để tôi chụp.”
Nó hóa thân thành nhiếp ảnh gia, chụp ảnh cho mọi người.
...
Trời tối dần, sương mù lại một lần nữa bao phủ, mặt biển tĩnh lặng đến đáng sợ.
Lâm Khê cau mày: “
Lại rồi, có gì đó không ổn.”
Tiểu Thủy giơ tay: “Chủ nhân, để em đi.”
Lâm Khê ngăn lại: “Không cần, đợi đã.”
Tiểu Thổ thắc mắc: “Người thành phố Vụ Hải có nhắc đến, hải thần bảo vệ vùng biển này, sẽ không xuất hiện yêu ma quỷ quái, vậy mà chúng ta đã gặp làn sương kỳ lạ hai lần.”
Ánh mắt Lâm Khê trầm xuống: “Biết đâu sương mù là do hải thần tạo ra.”
Từ chiếc ghim cài truyền đến giọng của Kỳ Văn Dã: “Phó tổng, phu nhân, có điều gì đó không ổn, dường như chúng ta đang đi vòng quanh, sương mù cản tầm nhìn.”
Lâm Khê giữ bình tĩnh: “Bắt đầu từ lúc nào?”
Đầu dây bên kia im lặng giây lát: “Lần đầu gặp sương trắng, từ trường đã rối loạn, tuyến đường lệch khỏi hướng cũ rồi.”
“Phó tổng, có cần gọi cứu viện không?”
Phó Kinh Nghiêu bóp trán.
Trước giờ chưa từng xảy ra chuyện này, cùng Khê Khê đi du lịch lại luôn gặp sự cố.
Lâm Khê siết c.h.ặ.t t.a.y anh, dịu dàng trấn an: “Không sao, để em lo, nếu không được, em sẽ đưa mọi người lên tàu bay.”
Năm tiểu tinh linh xếp thành hàng, đồng thanh nói: “Bảo bối, chúng em ở đây, không để yêu quái cướp mất du thuyền hạng sang của tổng tài đâu.”
Phó Kinh Nghiêu dở khóc dở cười: “Du thuyền không quan trọng, trước tiên đảm bảo an toàn.”
Tiểu Thủy nắm tay thành quyền: “Yêu quái nào dám cản du thuyền, em sẽ đập c.h.ế.t hắn!”