Tôi đang bận, đợi anh ta nói xong thì thản nhiên đáp: "Bây giờ tôi biết rồi đây, cảm ơn anh đã cho tôi biết tin tốt này."
Sau đó, cúp điện thoại.
Tôi mua mấy căn nhà, lấy cớ công việc và học hành bận rộn mà ở bên ngoài, rất ít khi về nhà.
Gặp lại Ôn Nghiễn Phong lần nữa là ở một buổi tiệc thương mại.
Anh ta hỏi tại sao tôi không trả lời tin nhắn của anh ta, còn nói gần đây sức khỏe Diệp Thời Nga không tốt, bảo tôi về nhà thăm bà ta.
"Tôi không phải bác sĩ, sức khỏe không tốt tìm tôi cũng vô dụng." Tôi nhẹ nhàng lắc ly rượu, chất lỏng đỏ tươi chảy dọc theo thành ly.
"Rốt cuộc em còn muốn giận dỗi đến bao giờ!" Anh ta nhíu mày, bất mãn vì tôi không hiểu chuyện.
"Từ nhỏ mỗi lần sức khỏe tôi không tốt đều tự mình đi bệnh viện, cũng chẳng có ai đến thăm tôi, mẹ cũng lớn tuổi rồi, không đến nỗi chỉ là đứa trẻ sơ sinh to xác chứ."
Vẻ lạnh lùng của tôi khơi dậy cơn giận trong lòng Ôn Nghiễn Phong.
"Bà ấy là mẹ cô!"
"Tôi biết, bà ta có ơn sinh thành với tôi, tôi sẽ có trách nhiệm với phần phụng dưỡng của mình, bây giờ tôi đang kiếm tiền cho bà ta."
"Mẹ không thiếu tiền, bà ấy chỉ muốn gặp cô."
"Tiền có gì không tốt, các người cũng chỉ cho tôi tiền, gieo nhân nào gặt quả nấy, làm người đừng quá tham lam."
"Vậy chẳng phải là vì cô luôn tránh mặt chúng tôi sao, Tiểu Tuyền biết sức khỏe mẹ không tốt, hoãn cả thi, ở nhà chăm sóc, cô chỉ cần bằng một phần mười con bé thì nhà chúng ta cũng không đến nỗi như bây giờ."
Lời này nghe như đang oán trách.
"Ngày thứ hai về nhà họ Ôn tôi đã bị Ôn Diệc Tuyền bày kế cho ăn đòn, các người chỉ tin lời Ôn Diệc Tuyền, nếu không phải tôi chuẩn bị bằng chứng, không biết còn bị cô ta bắt nạt thành ra thế nào. Lòng đã nguội lành thành như này, sao anh còn mặt dày trách tôi tránh mặt các người?"
Tôi khiến anh ta nghẹn họng không nói được gì.
Anh ta hạ giọng, cố gắng chơi bài tình cảm: "Lần này mẹ bị bố chọc giận, em..."
Tôi lạnh giọng cắt lời anh ta: "Mẹ chỉ bị bố chọc giận thôi sao?"
Việc Ôn Hựu An trăng gió bên ngoài không còn là chuyện hiếm lạ nữa, Diệp Thời Nga luôn làm như không biết, lần này là vì chuyện của tôi mà đụng chạm đến bà ta, tâm trạng bà ta không tốt nên mới oán trách vài câu, Ôn Hựu An ghét bà ta quản nhiều chuyện vượt quá giới hạn, đứa con ruột Ôn Nghiễn Phong này không những không nói giúp bà ta, còn bảo bà ta nghĩ thoáng ra đừng làm ầm ĩ nữa.
Ngày hôm đó, bà ta tức đến mức nhập viện.
Ôn Nghiễn Phong vừa sinh ra đã là thái tử gia cao cao tại thượng của nhà họ Ôn, hưởng hết tất cả lợi ích mà tiền bạc và quyền lực mang lại cho đàn ông, bây giờ anh ta vào tập đoàn có thực quyền, càng thêm thấm thía sự tuyệt vời của nó, chỉ cần Ôn Hựu An không sinh thêm cho anh ta một đứa em trai, anh ta đều hiểu cho Ôn Hựu An.
"Anh khiến mẹ tức đến nhập viện, bản thân không chăm sóc tạ tội, lại để em gái bỏ thi ở nhà chăm sóc. Một người ngay cả tiêu chuẩn đạo đức tối thiểu cũng không đạt được mà suốt ngày đứng trên đỉnh cao đạo đức chỉ trỏ người khác, mỗi lần nghe anh nói chuyện tôi đều thấy xấu hổ thay anh."
Anh ta khó hiểu: "Ôn Thu, cô điên rồi sao? Gặp ai cũng cắn bậy! Tiểu Tuyền chăm sóc mẹ là con bé hiếu thuận, cô tưởng ai cũng như cô sao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, chỉ cảm thấy buồn cười: "Bệnh không đến nỗi phải nằm viện, trong nhà có mấy người giúp việc , cần cô ta bỏ thi chăm sóc sao?"
"Người giúp việc sao yên lòng bằng con gái ruột, Tiểu Tuyền ở nhà còn có thể an ủi mẹ, tâm sự với mẹ cho đỡ buồn." Anh ta nói như thể đấy là chuyện đương nhiên.
"Không phải cô ta tự bỏ thi, mà là anh cảm thấy cô ta nên ở bên mẹ, nhưng anh không chủ động nói, là cô ta đọc hiểu được ý anh nên biết điều chủ động đề nghị đúng không."
Anh ta và Ôn Hựu An bình thường luôn thích nói Ôn Diệc Tuyền được họ nuông chiều quá nên tùy hứng, nhưng thật ra, cái gọi là tùy hứng của Ôn Diệc Tuyền đều nằm trong phạm vi cho phép của họ, nhìn sắc mặt họ mà hành động.
Tôi không hề che giấu sự ghét bỏ của mình với anh ta: "Ôn Nghiễn Phong, anh bớt lượn lờ trước mặt tôi đi, ảnh hưởng đến khẩu vị."
14
Ôn Nghiễn Phong tự trọng cao, sau lần chia tay trong không vui kia cũng không đến nữa.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Lần gặp lại đã là ngày ông công ông táo.
Nhà họ Ôn có truyền thống gói bánh chẻo cùng nhau vào ngày này.
Hai trò chơi nhỏ mà Trục Mộng phát hành đã có lượng người dùng ổn định, doanh thu khả quan, tôi thể hiện rõ niềm vui ra ngoài mặt.
Trong lúc gói bánh chẻo, Diệp Thời Nga ân cần tìm lời nói chuyện với tôi.
Ánh mắt của hai anh em nhà họ Ôn phía đối diện như muốn xuyên thủng tôi.
Ôn Hựu An như không biết gì, ông ta cười bảo người giúp việc chụp ảnh, ghi lại khoảnh khắc ấm áp của gia đình.
Lúc tôi về phòng, Ôn Diệc Tuyền đi theo vào, mang theo vẻ tự tin kỳ lạ, khóa trái cửa phòng tôi.
Sau đó quay đầu lại, giận dữ chất vấn: "Đêm Giáng sinh cô ở đâu?"
"Tôi ở đâu thì liên quan gì đến cô?"
Câu nói này chọc giận cô ta, cả khuôn mặt cô ta trở nên dữ tợn.
"Thời gian tôi và Thẩm Tế kết hôn đã được quyết định rồi, vừa đủ tuổi kết hôn sẽ đi đăng ký, dù cô có làm ầm ĩ thế nào cũng không có cơ hội đâu."
Nói đến đây, cô ta như nhớ ra điều gì, miệng nở nụ cười chiến thắng, nói: "Bọn họ chẳng qua chỉ là áy náy nhất thời thôi, trước đây cũng không phải chưa từng thế, nhưng chỉ cần chúng ta có mâu thuẫn, bọn họ nhất định sẽ đứng về phía tôi."
Tôi im lặng đợi cô ta nói xong, nhìn nụ cười ngu ngốc trên mặt cô ta, tôi không khỏi bật cười.
"Nếu đúng như cô nói, bố mẹ cưng chiều cô như vậy, tại sao cô chẳng chiếm được gì từ sản nghiệp nhà họ Ôn?”
Cô ta oán hận trừng tôi: "Chẳng phải tại cô sao!"
"Hai chúng ta tranh giành 5% đến c.h.ế.t đi sống lại, Ôn Nghiễn Phong vừa lên đại học đã có 20% cổ phần, rõ ràng bố mẹ thiên vị anh ta nhất, sao không thấy cô tranh giành tình cảm với anh ta?"
Cô ta bị nghẹn họng, trợn mắt mà không nói được lời phản bác.