Anh ta vẫn giữ dáng vẻ sứ giả bảo vệ hoa như cũ, giận dữ nói: "Nếu cô dám bắt nạt Tiểu Tuyền, tôi sẽ không tha cho cô đâu."
Tôi khoanh tay, lạnh giọng nói: "Nó chẳng qua chỉ là con nuôi, bây giờ tôi tốt với nó là nể mặt anh đấy. Dạo này Ôn Thị đang chuẩn bị Nam tiến, sau này chúng ta kết hôn, tôi sẽ bảo bố tìm một phú thương ở phía Nam cho nó đi liên hôn, nuôi nó bao nhiêu năm như vậy, cũng đến lúc nó báo đáp chúng ta rồi."
"Cô đừng hòng, cô ấy là em gái cô, sao cô có thể độc ác như vậy."
"Gả nó cho phú thương ăn sung mặc sướng đâu có độc ác, ghét tôi độc ác, có bản lĩnh thì anh cứu vớt nó đi. Bao nuôi nó, để nó l.à.m t.ì.n.h nhân của anh, tôi không ngại anh có người bên ngoài đâu." Nói đến đây, tôi cười xấu xa với anh ta.
Thẩm Tế tức giận chửi ầm lên, nói anh ta sẽ không cưới một người phụ nữ độc ác như tôi.
Lúc bố mẹ hai bên bàn chuyện hôn sự, anh ta làm ầm ĩ một trận, nói thẳng không phải Ôn Diệc Tuyền thì không cưới, người nhà họ Ôn cũng ở nói đỡ, bảo vệ hôn ước cho Ôn Diệc Tuyền.
Về đến nhà, tôi đập vỡ tất cả đồ đạc trên bàn trà, suy sụp phát điên.
"Tôi mới là con gái ruột của các người, người đính hôn với nhà họ Thẩm phải là tôi, nó chỉ là con nuôi, dựa vào cái gì mà tranh giành với tôi."
"Tôi biết nó có tình cảm mười mấy năm với các người, nhưng tại sao tôi đã cố gắng như vậy rồi mà các người vẫn thiên vị nó, sớm biết như vậy tôi đã không trở về."
Trước đây dù có tranh cãi tôi cũng chỉ lạnh lùng, bọn họ chưa từng thấy tôi phát điên như vậy, sau khi kinh hãi muốn mở miệng trách mắng tôi, nhưng nghe thấy những lời tôi nói lại nuốt lời trách mắng trở lại.
Hóa ra vẻ lạnh lùng trước đây của tôi đều là cố gắng gượng.
Hóa ra tôi nỗ lực học hành như vậy là để được họ công nhận.
Hóa ra tôi không phải là tính tình kỳ quặc khó gần, chỉ là từ nhỏ không được yêu thương, không biết làm thế nào để thân thiết với họ.
Họ áy náy khuyên nhủ tôi, nhưng tôi đang giận dữ, ai khuyên tôi cũng nói móc lại người đó.
"Mẹ, bà luôn nói trong lòng bà, tôi và Ôn Diệc Tuyền đều như nhau, vậy tại sao ngày tôi trở về, nó vừa khóc là bà đã bỏ tôi lại đi an ủi nó? Nó bày trò khiến tôi bị bạo lực học đường, bị Thẩm Tế tát, việc đầu tiên sau khi bà đến trường vẫn là quan tâm nó, dù biết là nó làm bà cũng tìm cớ cho nó, nó không có cảm giác an toàn, vậy tôi thì có cảm giác an toàn sao? Yêu thương con nuôi như vậy sao bà không đi thắt ống dẫn trứng đi, sinh tôi ra làm gì."
"Ôn Nghiễn Phong, anh bớt giả tạo với tôi đi, nếu anh không đánh tiếng với người trong trường, tôi có bị họ sỉ nhục không? Với danh tiếng của anh trong giới, nếu anh coi trọng đứa em gái là tôi, Thẩm Tế dám động tay với tôi sao? Hôm sinh nhật, người cố ý sỉ nhục tôi trước mặt mọi người không phải là anh sao? Anh có mặt mũi để nói những lời đạo đức giả này sao!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ôn Diệc Tuyền cô đừng có giả vờ nữa, ngày tôi trở về cô cố ý khóc lóc dọa dẫm tôi, ngày hôm sau đến trường cô lại muốn để cả trường bạo lực học đường với tôi, tôi hất tay một cái là cô ngã như thể có bão cấp hai mươi đi qua, nhà họ Ôn nuôi cô khỏe mạnh cường tráng như vậy, cô lại đi học theo Lâm Đại Ngọc, đáng lẽ ông trời phải cho cô sống không quá mười bảy tuổi mới đúng."
"Bố, con sớm đã biết mấy tin đồn thất thiệt hồi cấp ba là Ôn Diệc Tuyền làm, Giang Kỳ cũng là do cô ta gọi đến trường, cô ta vì muốn nhà họ Thẩm đổi đối tượng đính hôn mà đổ hết tội lên người con, tất cả những chuyện này bố đều che giấu giúp cô ta." Nói đến đây, nước mắt tôi không kìm được trào ra, vẻ mặt tôi đau khổ, như thể chịu tổn thương cực lớn.
"Bố tìm cho Ôn Diệc Tuyền một mối hôn sự tốt là Thẩm Tế, Ôn Nghiễn Phong năm hai đã được chia cổ phần vào tập đoàn, còn con thì sao, con vì muốn mọi người nhìn con nhiều hơn một chút mà cố gắng hết sức, tại sao mọi người lại thiên vị như vậy?"
Khóc thì khóc, nhưng những lời tôi phun ra vẫn mang theo yêu cầu vô cùng rõ ràng.
Tôi bình thường không bao giờ đòi hỏi, cũng rất ít tranh giành với Ôn Diệc Tuyền, chính là để muốn biến tất cả những ấm ức tích tụ này hóa thành áy náy của họ.
Diệp Thời Nga nghe xong thì bật khóc, bố con nhà họ Ôn tỏ vẻ áy náy, xúc động trước màn trình diễn của tôi.
Chỉ có Ôn Diệc Tuyền, sợ hãi đến mức mặt trắng bệch.
Ôn Hựu An để bù đắp cho tôi, hứa cho tôi vào tập đoàn làm việc, đồng thời cho tôi 5% cổ phần vốn định cho Ôn Diệc Tuyền, cộng thêm 5% đã hứa trước đó, tôi có được 10% cổ phần.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Ôn Diệc Tuyền vừa bị vạch trần chuyện xấu nên không dám có ý kiến.
Ôn Thẩm liên hôn thương mại, dù cô ta không có cổ phần, nhà họ Ôn cũng sẽ chuẩn bị cho cô ta của hồi môn hậu hĩnh đến mức nhà họ Thẩm không thể kén chọn.
Sở dĩ Ôn Hựu An cho tôi những khoản bồi thường này, một là vì ông ta cảm thấy việc tôi nói muốn vào tập đoàn chẳng qua chỉ là lời nói nhảm, hai là ông ta vốn đã muốn thu hồi số cổ phần đã hứa cho Ôn Diệc Tuyền từ lâu, tôi làm ầm ĩ như vậy đã cho ông ta một lý do hợp lý.
Hơn nữa, tôi tỏ vẻ thiếu thốn tình cảm như vậy, có lẽ ông ta cho rằng sau này dỗ dành vài câu là có thể thu hồi lại cổ phần để cho con trai ông ta.
13
Đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn, sau khi tôi làm ầm ĩ một trận, Diệp Thời Nga và Ôn Nghiễn Phong hối hận chuyện trước kia, gần đây đối xử với tôi vô cùng ân cần, quà cáp như nước chảy đưa đến chỗ tôi.
Lúc mới về nhà họ Ôn chưa thấy nhiều tiền, chiêu này có lẽ còn có chút tác dụng với tôi, bây giờ tôi không thiếu tiền nữa, muốn gì cũng có thể tự mua được.
Trước đây tôi còn có thể nhẫn nại nghe họ nói chuyện, bây giờ sau khi nói rõ rồi, nhìn thấy họ là lạnh mặt quay đi, chỉ một ánh mắt cũng không muốn cho thêm.
Thẩm Tế nghe nói tôi ầm ĩ một trận vì anh ta, lại tỏ vẻ dịu dàng đến tìm tôi nói chuyện.