Thiên Hạ Phương Nam

Chương 95:



“Đưa đến đây thôi! Các ngươi về đi. Bổn công chúa mệt rồi a.”. Duy Ninh công chúa nói với đám người vừa đưa mình đến Thiên Quán Quyền.

Đứng trước con ngõ nhỏ dài nơi nội thành, cả đoàn người bước đi theo cùng câu nói. Nhưng dù đã nói nhiều kẻ vẫn chưa vội rời đi vì chúng còn chờ đợi điều gì đó.

Duy Ninh nàng ta cười, khoang tay nói:

“Thực ra… cái chức vị Thành Chủ này các ngươi không cần quá để tâm đâu, ta cầm chắc trong tay rồi. Tuyệt đối sẽ không để mất. Càng là về quyết định cũng càng không phải ý của ta, ý là không phải ta quyết định. Các ngươi hiểu chứ?”

Đoàn người ánh mắt ai nấy đều toát ra cái vẻ suy ngẫm khó đoán, dã tâm nửa vừa, chỉ là chưa bộc phát. Cũng có kẻ cố kìm nén mà chờ đợi dù đối với kẻ đó thì thời gian chính là vàng là bạc. Nàng ta nhận ra điểm khác lạ cũng hiểu, liền nói:

“Vẫn như mọi năm, mấy nhà các ngươi cứ vậy mà quyết định. Một giọt Thánh Thủy Hồ Văn, quyết định tất cả.”

Ai nghe xong khẽ nhíu mày, lòng mắt đảo đánh liên tục khắp hướng, giấu tay trong vạt áo thừa mà vẫn không ngừng siết lại, tiếng nghiến răng nhẹ nhưng vẫn thật rợn tai.

Duy Ninh nàng ta quay sang nói với huynh trưởng mình:

“Huynh trưởng, thứ cho muội có việc nên đi trước!”

Quang Liêm chớp mắt một cái, vẻ mặt không thay đổi quá nhiều, xoè cả sải tay mà hướng đi thay đó như lời chào vội. Duy Ninh quay lại thi lễ với đám người phía sau nhưng không nói một câu nào.

Họ thi lễ lại lễ, nhìn bóng thân công chúa rời đi.

Đoàn người cũng tách dần, kẻ nào, ai chung đường đi về đường nấy. Quang Liêm buông mạnh tay Uyên Linh rời đi, ánh mắt hắn nhìn về phía nàng đầy lạnh lùng chết chóc. Trên miệng nở một nụ cười nham hiểm, trong lòng ẩn sâu toan tính ác độc nào đó.

Uyên Linh chớp mắt, nhưng không hề sợ, cái ánh mắt vừa rồi không thể nào khiến nàng sợ vì bản thân đã quá quen rồi. Nàng ta chỉnh lại vạt áo trôi xuống, dáng vẻ yểu điệu mà rời đi, đi lướt qua muội muội mình cũng không quên để lại, để lại cái ánh mắt không khác gì với Quang Liêm.

Uyên Thư nàng ta khẽ mỉm cười nói nhỏ:

“Sư tỷ về Bách Hoa Lâu cẩn thận.”

Nói rồi nàng ta cũng bước đi về phía Lý phủ, con đường trái ngược lại hoàn toàn.



Thiên Tường thảo bước nhẹ mà đi về phía viên ngoại, theo sau hắn là đệ đệ yêu dấu Thiên Hàn. Từ đây đến một quãng là chung đường, nếu không vốn dĩ cũng chẳng thể nào cùng lối. Thiên Hàn hắn ta mỉm cười mà bước nhanh về phía huynh trưởng mình, ánh mắt đầy dã tâm.

Thiên Tường cảm nhận được ánh mắt ấy nhưng y lại tỏ ra rất bình tĩnh, điềm thản và chờ đợi.

Thiên Hàn mờ lời:

“Ca ca, thiếu chủ họ chính gốc Nguyễn Văn ta lấy chắc!!!”

Thiên Tường quay gót chân nhìn lại về phía tên này khiến hắn rất ngạc nhiên, vì đơn giản hắn nghĩ rằng ca ca của mình sẽ không thèm nhìn. Chính điều ấy khiến hắn khựng lại một nhịp mà mơ hồ nhìn lại Thiên Tường.

Thiên Tường mở lời nói bóng gió, theo đó mà rời đi:

“Cái nhất chính là cái bản tâm, nhị thân tức ngoại ý. Tự thân, tự quyết, tự vấn, tự khả ý là ý thân mình. Vật kiến nhãn tiền chi lợi nhi hại hậu giả, vật dĩ kỷ lợi trí ư cộng lợi chi thượng, nhân vô nhân năng trắc kỳ hậu quả. Đệ dĩ trưởng thành, ngô tối ưu giả chính thị đệ chi quan niệm. Nhiên chí kim do vị thấu triệt, tắc đệ tự thân, đệ tự minh. Vi huynh như ngô giả bất năng vãn cứu. Phàm chư, đệ thật vị thành thục, xác thiết ngôn chi, vị tằng thành thục.”

Lời nói khó hiểu kia khiến Thiên Hàn phải dừng lại suy nghĩ trong chốc là mà ngẫm lại. Hắn lẩm bẩm: “Tự thân quyết định, ngoài thân là ý kẻ khác. Tất cả đều là tự thân mình. Chớ thấy lợi trước mắt mà gây hại về sau, chớ đặt lợi riêng lên trên lợi chung, bởi không người nào đoán được hậu quả. Ta đã trưởng thành, điều lo lắng nhất chính là cách nghĩ của đệ. Song đến nay vẫn chưa thấu tỏ, thì chính tự thân hiền đệ, hiền đệ tự hiểu. Làm huynh trưởng như ta không thể cứu vãn được. Nhìn chung, đệ thực chưa trưởng thành, nói cho thật đúng, chưa từng trưởng thành.”.

Thiên Hàn hiểu ý xong nổi hận, lửa giận cháy rực trong ánh ánh mắt nơi đó thoát ra đầy sát tâm, tay siết chặt, răng nghiến cắn đến mười tám lần. Khí trong hắn tuôn trào mãnh liệt, phải có điều gì đó níu kéo nếu không ắt hẳn đã ra tay. Hắn gật gù, cười lớn như kẻ điên:

“Ngươi thân là huynh trưởng, miệng luôn dạy ta phải sống đúng với tâm mình, sống đúng bản tính từ thuở sinh cơ. Nực cười… !!! Hahahahaha!!!! - Là kẻ đọc sách hiền tài hẳn cũng biết câu “Nhân chi sơ, tính bổn thiện”, cớ gì dám nói. Ta chứ…, ta cũng từng sống vì bản tâm ấy chứ?! Có phải vì chính khách quan đâu. Nhưng ta nhận ra rằng càng lương thiện thì càng chỉ bị kẻ khác nắm thóp, càng bị giẫm đạp dưới chân. Ngay đến cả chính huynh trưởng của mình cũng từng tính kế thì sao lại có thể tại tâm?!!! Tâm ta có chữ “lương” nhưng không trong “lương thiện”, “lương” trong “táng tận lương tâm”. Ngươi sẽ hỏi ta vì sao chứ gì?!!! Hư… - Chẳng phải ngươi vừa nói: “ “Cái nhất chính là cái bản tâm, nhị thân tức ngoại ý. Tự thân, tự quyết, tự vấn, tự khả ý là ý thân mình.” hay sao?! Nên là tự lòng tự lòng đừng hỏi. Đường ta đi không ai có thể xen vào…”

Thiên Tường sắc mặt tối sầm lại, đầy vẻ u ám. Nhưng sâu trong cái ánh nhìn về con đường phía trước đã cái “khởi”, “khởi” trong “khởi sắc”, khởi sắc một tia vui trong tâm trí. Hắn nhắm nghiền mắt lại, cảm nhận tiếng gió hòa cùng hơi thở của đệ đệ mình. Từng rất lo lắng, nhưng nay lòng đã nhẹ đi bộn phần…

“Chúng ta đã ba năm không nói chuyện… . Trước đây là ta đã hiểu lầm đệ sao… ? Nếu thực đệ có thể hiểu, có thể chọn được con đường cho mình thì người huynh trưởng ta đây cũng yên tâm rất nhiều. Nhưng xin đừng trách ta chuyện năm ấy, tâm ý cũng chẳng phải của ta…”. Thiên Tường thầm nghĩ. Lại bước đi về phía trước, hô dõng dạc câu văn củ dòng họ:

“Ý tại bản tâm, không thẹn với trời, đủ mãn nguyện!!!”

Thiên Tường rời bước đi.

Để lại đệ đệ sau hắn đang lặng nhìn một cách đầy kì quái, đối với chuyện này thì Thiên Hàn chỉ nói nhẹ một câu:

“Tên điên… cố ra vẻ…”

Khung cảnh khép lại khi bóng hai người ngả trái chiều lại hai hướng, chỉ có gió là vẫn thổi theo mùa, trăm năm vẫn thế. Lòng người đổi thay…

Đạo Hạnh Thế Đường.

Dương đường chủ ngồi uy nghiêm, tại thượng trước mặt hai đồ đệ thân thích của mình, sắc mặt ông đặt biệt nghiêm trọng.

Không khí nơi ấy cũng cực kỳ căng thẳng, thận trọng một cách lạ lẫm đến khó chấp nhận.

“Năm nay suối nguồn nước thánh chảy vào Hồ Văn cũng là năm nguyên bản nhất. Trước đây ta chưa hề để các ngươi đến Văn Miếu thi khảo nhưng lần này sẽ khác. Chỉ cần các ngươi mang được một giọt Thánh Thủy Hồ Văn về, truyền thừa của Đạo Hạnh Thế Đường sẽ sống lại. Cái thời mà phân đường ít ai lui tới sẽ quật khởi. Ai nói chỉ cần Yêu Huyết mới có thể nghịch chuyển, mà ta lại chỉ cần một giọt nước mưa.”. Dương lão đầu nhắc đồ đệ.

Bên dưới, Khắc Ngọc cùng Mỹ Huyền lắng nghe mà không dám bỏ sót lấy một chữ.

“Yên bình thoáng chốc, tranh đoạt muôn đời. Lòng người khó đoán, chỉ có tính kế là sẽ luôn đổi thay. Tuy chưa thể tận mắt nhìn thấy, tận tay cảm nhận! Nhưng một bảo vật vô giá ngàn năm cũng đã thức tỉnh, sự này chẳng thể yên được nổi. Chỉ là không biết trường thành còn yên tĩnh. Tuy không thấy rõ chân tướng, càng không thể suy diễn nhưng lần này thực sự sẽ có kẻ phải chết. Nhưng cuối cùng tất thảy cũng phải nhắc đến Văn Thánh.”



“Các ngươi nhớ rõ cho ta. Phàm việc can dự trực tiếp đến bản thân thì mọi sự còn lại đều là chuyện phiếm. Không đáng giá đến một xu một hào!”

“Đồ nhi nhớ rõ.” Hai đồ đệ bên dưới đáp lại.

“Lần này đại thật sự từ bỏ bí bảo thiên địa ấy…, không một chút tiếc nuối nào hay sao?”. Tôn phó đường chủ cất giọng.

“Hahaha!!! Ta tiếc chứ! Món bí bảo thiên địa trăm năm khó cầu đó trao đi sao lại không tiếc được. Nhưng tiếc để làm gì trong khi vô dụng với ta, kẻ không có Ngũ Hành Căn Tố sao có thể thao túng được gió? Hơn nữa giữ một thứ thiên hạ tranh đoạt há chẳng phải đang giữ hoạ trên đầu hay sao? Chỉ là không biết khi nào nó mới ập xuống…”. Chu đường chủ đáp lại.

Tôn lão đầu vẻ mặt nhăn nhó thực chưa hài lòng, trong ánh mắt vẫn tiếc nuối điều gì đó khó tả. Điều này buộc Chu lão đầu phải giảng giải:

“Đệ… không cần phải tiếc quá mức. Dù sao thì… lợi ích có tác dụng nhất cũng đã lấy rồi. Đệ cũng biết năm nay nước của Hồ Văn chính là Thánh Thủy, chúng ta liệu mà nhắm vào nó. Dù biết thiên hạ này cũng sẽ không ít kẻ nhắm vào, Kiều Vân đối với nó thì lần cọ xát này cũng là cần thiết.”

Tôn lão đầu ngạc nhiên, ánh mắt do dự, lại đánh lên cơn nấc khiến ông gặng hỏi:

“Đại… ca hức… ! Huynh nói sao?!”

“Ta nói đệ tử thân truyền của đệ, hay nửa đệ tử nửa con gái của đệ lần này phải giao đấu đến máu đổ đấy! Chỉ cần không can dự đến tính mạng thì vạn sự là cơ duyên…”

Tôn lão đầu trợn tròn mắt nhìn về phía đại ca mình.

“Hồi bẩm công chúa…”. Tên lính thân cận nói với Duy Ninh.

“Dẹp, dẹp!” Nàng ta xua tay ngay, vẻ mặt khó chịu như đuổi, chính hơn là xua đuổi.



Ở nơi kiệu xe, bước ra bên ngoài. Duy Ninh nàng ta đi vào quá trọ xa xỉ ngoại thành. Thủ tục thuê phòng đã xong, nàng vội vàng đi lên căn phòng thuê.

Tuy vẻ ngoài không khác gì quán trọ bình thường, nhưng khắp cả, bao quanh nơi này đều là cao thủ hầu cận bên cạnh công chúa. Đảm bảo mọi an nguy…

Duy Ninh nàng bước vào phòng, nheo mắt nhìn thoáng xung quanh căn phòng, từ trong ngực áo lôi ra mấy là phù. Nàng lẩm bẩm rồi dán nó xung quanh bốn góc tường, một màn chắn ngăn cách nơi này xuất hiện. Tưởng vô hình vô thực nhưng lại vô cùng chắc chắn, đủ để ngăn kẻ Tam trọng cảnh vừa bước chân vào.

Viên Châu lần trước nàng đưa cho Dương lão đầu lại xuất hiện, bóng dáng mơ hồ nơi sau cũng chính là của phụ thân nàng.

“Phụ hoàng, nữ tử không phụng sứ mệnh của người!”

“Ừm… . Tốt lắm! Trong tất cả thì con là người mà ta tin tưởng nhất.” Chiếc giọng trầm khàn đặc vang đến.

“Bí bảo thiên địa xuất hiện, kẻ tu luyện tất thảy trong thiên hạ đều đã rục rịch chuẩn bị. Ta muốn con mang được thứ đó về hoàng triều, có được thứ thì đại nghiệp xây cơ của hoàng tộc mới thành. Hoàng tộc cũng không chỉ còn trên danh nghĩa… . Thánh Thủy Hồ Văn lần này cũng xuất hiện, tuy ta tự hỏi nhưng vẫn không thể tỏ được. Nếu con có thể lấy được thứ đó, truyền thừa kiếm pháp ngàn đời họ Hồ chúng ta sẽ do một thân con định đoạt. Hiểu chứ?!!!”.

“Nữ tử thân làm công chúa, chắc chắn hiểu. Lời người dặn từ trước đó cũng xin khắc ghi”. Nàng ta đáp lại.

“Còn nữa…, có những kẻ không thể động đến thì không được động. Hiểu chứ?!!!”

“Nữ tử đã hiểu lời người.”

Bóng dáng kia biến mất, chỉ còn Duy Ninh vẫn đang cũng kính cúi người.

Bức màn khép lại cảnh sự.




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com