Thiên Hạ Phương Nam

Chương 9: Cái thức thời



Hoàng tử Quang Liêm là kẻ hiểu lý lẽ, lại rất thức thời. Hắn hiểu ở ngôi làng đầy cao thủ ẩn mình này, không thể lấy cứng chọi cứng, hiểu vậy y bèn tỏ ra là mình đã sai, cúi đầu nói:

“Vị huynh trường đây, nếu đã không muốn bán thì ta không dài dòng nữa. Xin lỗi vì đã làm phiền, ta còn việc nên xin phép cáo lui!”

“Không tiễn.” Hạo Dương nhẹ lời.

Hắn chưa vội rời đi, vẫn cố nói:

“Gặp huynh trường đây, hôm nay xem như hữu duyên. Có thể cho ta biết danh xưng không?”

Hạo Dương như giả câm giả điếc, chẳng thèm bận tâm hay mảy may, lời nói vừa rồi như lá bay trong gió thoáng qua bên tai mà chẳng lọt vào.

Hắn thấy vậy cũng chỉ cười trừ:

“Vậy thôi! Ta xin phép cáo từ tránh mất thời gian.”

Hắn nhìn sang Nguyệt Như, nói vài điều:

“Hôm nay thật hữu duyên, không ngờ lại gặp Nguyệt Như sư muội ở nơi này. Không có một lời chào, quả là thất lễ…”

“Quang Liêm sư huynh, nhọc lòng rồi!”



Nội dung câu chuyện không lọt vào tai Hạo Dương, nhưng cũng đủ chứng minh suy nghĩ của hắn là đúng. Trong tâm trí là rất nhiều suy tính…

“Kẻ này cũng rất thức thời, so với tên Mộc Đăng thì vẫn nhỉnh hơn. Một kẻ là đại hoàng tử, một kẻ là con trai tể tướng… thật náo nhiệt mà... . Trong triều chắc cũng loạn không kém!!!”

Quang Liêm rời đi, hắn vừa đi mà trong lòng nặng nề, trên mi tâm u ám, ánh mắt tràn ngập dã tâm. Thân phận là đại hoàng tử mà lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt không coi vào mắt, điều đó khiến hắn cảm thấy nhục nhã, thầm ghi thù kẻ vừa rồi. Ngầm thề:

“Tên dân đen bẩn thỉu cố tỏ cao sang, bản hoàng tử nhớ kỹ mặt ngươi rồi. Mong là sau này ngoài Thiên Hạ kia ngươi không gặp lại ta… !!!

Hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Quang Liêm bước đến con đường cũ cuối làng, hắn muốn đến vùng ruộng lúa rộng lớn hóng chút gió, hít luồng gió mới để cảm nhận khí trời tươi mới, cho tâm thanh nhẹ đi.

Hắn thấy cái bóng rất quen thuộc, vì ở xa nên hơi mờ, nhưng hình dáng áo Nhật Bình thì không thể nào lẫn được. Hắn nheo mắt lại, cố nhìn cho rõ.

Trên miệng hắn bỗng nở nụ cười nhạt, cảm giác nực cười vô cùng, trong suy nghĩ có phần bất lực:

“Thì là đệ đệ ngu ngốc của ta. Ngươi làm ca ca đây thật mất mặt mà! Phụ hoàng cho ngươi cái danh nhị hoàng tử đúng là xúc phạm huyết nhục hoàng tộc. Kẻ mang dòng máu vương giả lại đi làm công việc phàm phu, đúng là ô uế hoàng tộc.”

Ánh mắt kẻ này bây giờ lại tràn đầy sát ý, tâm trí ngập tràn dã tâm. Đó không phải là ánh mắt của một kẻ làm huynh trưởng dành cho đệ đệ của mình.

Khi ấy đầu làng.

Một nhà sư đi đến, ông khoác lên mình lớp áo cà sa đỏ nâu, trên đó đầy vết tích sau những lần đi hành khất cầu đạo. Áo cà sa ngang chéo ngực, lộ ra gần nửa từng nét cơ săn chắc, thân hình ông khá lớn, khuôn mặt trung niên thế này có lẽ xuất gia không lâu về trước - nhưng ít ai biết ông đã sống hơn 3000 năm. Trên tay là cây trượng vàng, lủng liểng những vòng kim cô va vào nhau tạo nên những âm thanh đặc biệt. Vị sư thầy đi chân trần, dường như không muốn bản thân dính phải bụi hồng trần, nhân thế .

Vị sư thầy một tay chống trượng, một tay để thẳng trước ngực, đi vài bước chân rồi lại nói:

“A di đà phật!”

Mấy lão đầu lớn tuổi trong làng đã có mặt từ sớm để tiếp đón, trông khung cảnh rất long trọng. Họ cầu phúc, đưa vị sư thầy này đến ngôi đình làng Thổ Hà.



Hạo Dương khi ấy, hắn bê viên đá thạch tím trên tay, đặt lên vai rồi bê về, cũng chẳng quan tâm đến ai, càng khống quan tâm là ai đang nhìn. Hai nữ tử kia cũng theo hắn đi về.

Dọc quãng đường, hắn thấy một đoàn người theo đạo phật đi theo một sư thầy phía trước, nhớ lại thì cũng sắp là hội đình làng. Hắn thầm có ý nghĩ nhưng tan biến mau chóng.

Về đến Phủ họ Trần , hắn mặc kệ hai nữ nhân kia, coi họ như không tồn tại, một mình đưa viên ngọc thạch này vào trong nhà. Trước khi đóng kín cửa, không quên nói:

“Ta có việc bận, mong là sẽ không bị các cô làm phiền! Cảm tạ...”

Hai người cũng đã nhận ra vẻ kỳ lạ trong ánh mắt hắn, một vẻ thần bí, uy hiểm đến sởn tóc gáy. Nguyệt Như nàng ta không tò mò đến vậy, dù sao cũng gặp một lần rồi nên rất hiểu, cái tính tên này thì vẫn nên mặc kệ hắn.

Nàng mang thanh kiếm của mình ra luyện công, luyện lại những đường kiếm truyền đời tuyệt diệu của Thanh Long Độc Kiếm.

Ý Nhu chiêm nghiệm, bản thân nàng cũng là người tu kiếm nên rất thích thú, muốn so tài một phen.

Nguyệt Như nhận được lời so tài, cũng lấy đó làm hứng thú.

Trong gian nhà chính, đi qua phòng sách là căn buồng bí ẩn nhất Phủ họ Trần này. Hạo Dương bước vào trong đó, rồi ngồi xuống nền nhà, trước mặt là viên đá thạch tím kia.

Hắn đặt thanh Tứ Diệt Kiếm lên đó. Từ trong thanh kiếm bay ra một luồng linh hồn không có hình hài. Linh hồn này chỉ toàn bóng tối dạng hình cầu, trên nó có đôi mắt đỏ thẫm, giọng nói quái dị lại ghê rợn, bay xung quanh người hắn. Nói:

“Ha… Cái làng này, nhiều cao thủ ẩn danh quá, chưa kể lại có hai Thánh giả Sơn thần ngày đêm toạ trấn. Nếu không phải lão hủ nhắc ngươi tạo phù ẩn khí, thì bây giờ chính ta cũng không dám ra ngoài. Cũng may, cái làng này nhiều vật bất phàm, cũng đủ để ta khôi phục.”

Hạo Dương phát hiện linh hồn này sau lần đó, hắn vẫn nhớ mấy câu nói khi sắp ngất cũng chính là một phần ký ức hắn không muốn nhớ lại...

...

Hắn khi ấy, thương thế khắp mình, máu me bê bết, ánh mắt đau thương đầy bất lực nhìn về phía những người ngã xuống. Ngay cả một chút sức lực cũng chẳng còn chỉ có thể động đậy một chút nơi đầu ngón, thanh Tứ Diệt Kiếm trước tay hắn khi ấy xuất hiện luồng khí đi thẳng vào tiềm thức yếu nhạt.

Hắn khi ấy đã ngất, tiềm thức chỉ còn một màu tối chìm đắm bởi vô vọng nhưng giọng nói ma quái ấy vẫn vang lên:

“Ta có thể cảm nhận nỗi đau của ngươi. Thật bi đát... !!”

“Ngươi! Có muốn báo thù không?!”

Trong tiềm thức khi ấy, hắn vẫn cố nói:

“Muốn!”

Khi tỉnh dậy, đã là ba ngày sau, hắn ngỡ ngàng khi vết thương xuyên tim đã không còn, ngỡ là mơ nên hắn cố làm bản thân tỉnh lại. Kích động gào lớn:

“Ta chưa chết!!! Ta thực sự chưa chết!!!”

Hạo Dương nhìn lại, xung quanh hắn là những xác chết đã thối rữa, phân hủy đến mục nát, dòi bọ lúc nhúc trên đó, cái mùi gây của xác thịt phân hủy khắc sâu tận xương tủy. Cho đến bây giờ nhớ lại cũng thấy ghê rợn. Chỉ qua một đêm, cả Trần Phủ bị giết sạch, không một bóng người, mình hắn cô độc.

Mẹ hắn lúc ấy cũng bị kẻ khác sát hại, vì bà tu luyện công pháp băng tố nên thân xác trái với lẽ thường. Hắn nhớ lại cái cảnh đau thương ấy, khi chính hắn phải tự tay ôm xác mẹ mình, an táng cho bà, tự tay thiêu đi thân xác mẹ mình rồi đưa bà trở về với thần núi qua con sông Cầu quen thuộc. Hắn nhớ đến đây lại mơ hồ, ký ức loang lổ, nửa thật nửa ảo.

Cho đến bây giờ, cha hắn còn sống hay đã chết thì không ai biết.

Lại chính hắn tự tay, an táng cho những người làm quản gia, giúp việc cho Trần Phủ khi ấy...

Hắn đau đầu! Ôm đầu đầy đau đớn.

Hạo Dương sực tỉnh.

Hắn tiếp tục niệm pháp, sao cho khí linh trong viên đá này tất thảy truyền vào thành kiếm.

Lão Hủ bên cạnh cứ bay quanh hắn. Cái tên "lão Hủ" cũng chính hắn đặt cho linh hồn này, khi ông ta suốt ngày xưng là lão Hủ.

Vừa hoàn thành, hàn khí trong hắn đột nhiên bộc phát trong nội tức, hắn nhanh tay điều chỉnh lại khí linh, cảm nhận nỗi đau bị phản phệ, trên trán đẫm mồ hôi, vẻ mặt đầy đau đớn, răng nghiến chặt.

Lão Hủ nói gấp gáp:

“Năm xưa lã đã khuyên ngăn, cũng đã cảnh cáo về tác hại của đồng tu hai hệ Kiếm - Pháp. Bây giờ phải chịu phản phệ, cũng chỉ mình ngươi gánh.”

“Nhưng theo thời gian nội tức của ngươi sẽ chịu tổn thương cực lớn, sắp tới lại phải nghĩ cách mới được!”

Hạo Dương cắn răng, cắn lưỡi chịu đựng nỗi đau đớn trong thân thể. Mồ hôi chảy thành dòng trên trán, hơi thở loạn nhịp khó kiểm soát, tim lúc này thắt chặt, đau đớn hơn thế nữa. Hàn khí trong hắn lúc này toả ra lại càng mãnh liệt, khí tức lạnh lẽo như thể khởi nguồn từ vạn năm trước.

Lão Hủ nhận ra điều bất thường, khi lần phản phệ này diễn ra rất mạnh sợ ảnh hưởng đến chính sợi dây sinh mệnh trong hắn. Lão Hủ luống cuống nói:

“Mau! Vận khí dương thịnh cùng với khí hoả trong ngũ hành nguyên tố của ngươi lại, tập trung áp chế lại hàn khí sinh ra.”

Hắn nghe vậy liền làm theo.

Qua một hồi thì cơn đau cũng hạ dần, hắn thấy trong nội tức của chính mình tồn tại hai khí nén đối lập. Chỉ có thể giãn cách mà áp chế chúng.

Cả căn phòng tràn ngập trong hơi nước, hắn lảo đảo đứng dậy. Cầm cuốn Hàn Niệm Kiếm Kỹ Quyết trên tay, hắn nhìn nó rồi rơi vào trầm ngâm, vì dù sao đây cũng là hai thứ quý giá mà mẹ hắn để lại. Một là cây sáo trúc kia, còn thứ này là cái còn lại.

Lão Hủ lại bay vòng quanh hắn, ông ta nói:

“Hạo Dương, sắp tới có lẽ ngươi phải đi tới nơi khác để kiếm linh thảo hỏa tính cực mạnh. Nếu không một ngày nào đó phản phệ lại tới, thì không thứ gì cứu được ngươi đâu!”

Hắn không nói câu gì.

Lão ta lại nói:

“Ngươi trời sinh có ngũ hành căn tố trong trong người, có thể đi theo Pháp Tu, nhưng lựa chọn như này đúng là lợi bất cập hại.”

Hắn thở dài, bước ra ngoài với bộ giao lĩnh ướt sũng, muốn đi tắm cho thân thể khuây khỏa, dù sao lúc nãy cũng đã lội sông lại cộng thêm bây giờ đang ướt sũng.

Tiếng kiếm va chạm vang đến làm hắn thấy hiếu kỳ, rồi tiếng của hai nữ nhân đấu khẩu vang đến. Tuy không hiểu vì sao, nhưng hắn vẫn bước ra xem họ giao đấu .

“Ý Nhu muội, muội ít hơn ta hai tuổi mà đã là Kiếm Tu nhị trọng cửu đại cảnh rồi, Còn ta lớn hơn muội những hai tuổi mà bản thân còn thấp hơn muội một cảnh giới, đúng là hổ thẹn mà!”

“Nguyệt Như sư tỷ quá khen, dù sao đó cũng là thiên phú trời ban của mỗi người, tỷ sao có thể bằng ta?!!”

“Thiên phú kiếm thuật cũng rất khác so với thiên phú tu luyện, vài kiếm dạo đầu chiếm thế thượng phong nhưng chưa chắc đã chiếm thế thượng phong cả trận đâu?!”

Hạo Dương hắn nhìn hai nữ tử, sự khó chịu len lỏi nơi ánh mắt. Hắn chẳng quan tâm, cũng không muốn quan tâm.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com