Hắn mặc kệ, bước đến gian nhà tắm kia, cứ thế nhóm bếp đun nước. Nhưng thời gian nước sôi lâu, chẳng đành hắn lại nhìn hai nữ tử kia giao đấu.
Nguyệt Như và Ý Nhu giao chiến rất kịch liệt, gần như không ai chịu ai. Hắn cũng chẳng hiểu vì sao hai nữ tử này lại giao đấu, theo lẽ thường thì chắc là so tài... . Nhưng đã là chuyện giữa nữ với nữ thì hắn cũng chẳng rảnh đâu mà can dự.
Trước gốc cây đa.
Vị sư thầy kia đến trước miếu, cúi đầu hiếu kính. Ông ta luồn ra đằng sau, đến trước hai vị lão đầu đang ngồi đánh cờ rất ung dung. Miệng nói:
“A di đà phật ! Mấy năm rồi, mới gặp hai vị. Không mang nặng hồng trần, nhưng tình huynh đệ vẫn thật khiến kẻ xuất gia như ta thấy nhớ nhung…”
Lão Lý cười trừ:
“Vị sư thầy này, hữu duyên đến miếu của ta. Cớ sao phải truyền bá phật pháp?”
Lão Lục bên này cũng không nhịn cười được nữa, dùng một cây bút lông vẽ ra ghế đa ra hiệu cho vị sư thầy ngồi xuống. Ông mới nói:
“Thời thế hữu duyên, thời gian trùng phùng. Chúng ta hôm may không bàn đến chuyện tu hành, ngồi đây thưởng trà, an nhàn đánh cờ. Thế nào?!”
“Vị thí chủ này, nói chí phải! Rất hợp ý ta.”. Vị sư thầy vừa nói vừa ngồi xuống ghế đá.
Cây bút lông trên tay lão Lục hoạ hình ấm trà, lúc đầu một màu đen trắng sau hoá thành ấm trà gốm nung thực. Ông dẫn khí đến lòng bàn tay, từ trên đầu ngọn lấy ra ba ngọn lá đa non nhất bỏ vào ấm, hãm trà. Tay kia nâng đoạn nước, chắt từ sông Cầu quãng nước ngọt nhất, giàu khí linh nhất của luồng nội thủy đưa vào trong ấm. Cây bút lông thật hoá thuật hoả. Tuy chỉ là hình ảnh mực cháy trắng đen, nhưng khói nghi ngút bởi nước sôi sau đó là thật.
Cây bút lông lại hoạ hình chén trà, thoáng chốc thành hình thành chén gốm, phải là loại gốm nung thân thuộc. Cây bút lông biến mất, ấm trà vừa đủ độ hãm, lão Lục rót trà lên từng chén, mùi hương trà đa lan toả mang theo cái tinh túy ngàn năm.
Nhớ năm xưa. Trước khi bước vào thiên hạ tu luyện, họ từng là huynh đệ chí cốt. Chỉ là lão Lý với lão Lục ngộ đạo Nho gia, còn vị sư thầy kia tu theo đức Phật.
Lão Lý là tên gọi thân tình, danh xưng đầy đủ là Lý Trường Hà. Lão Lục cũng vậy, ông tên đủ là Lục Vô Nhiên, còn vị sư thầy trước kia xuất gia họ Vũ - Vũ Gia Tức. Sau ông theo chân cửa Phật, hành danh Thích Tự Gia Tức. Chính ông cũng là đại đầu của Tây Yên Chùa - một trong Danh Đại Mệnh Chùa.
Cho đến khi về Thổ Hà làng cổ này rồi, ông vẫn mang theo một nỗi buồn khó tả, lòng đầy muộn phiền nói:
“Năm xưa ta được vị tiền bối kia chỉ điểm, thành tựu hôm nay cũng là một phần nhờ ngài ấy. Lão tiền bối luôn miệng nói đợi người hữu duyên… nhưng đã 3000 năm rồi!!! Người vẫn cô độc nơi đình làng này, năm nay ta lại đến, rốt cuộc vẫn chỉ mong người truyền thừa mà ông ấy đợi sẽ xuất hiện…”
Lão Lý an ủi:
“Mộc Bản Độc Tự Kinh là cổ kinh bí thuật ngàn đời, ẩn chứa nhiều điều huyền diệu, cũng không lạ khi người hữu duyên phải đặc biệt.”
Nói rồi cả ba người nâng chén trà chứa đựng tinh hoa trời đất lên miệng, chép chép thưởng vị trà thanh nhẹ này. Lão Lục rót tiếp trà, khi ấy mới nói:
“Lão tiền bối dù sao cũng là Tiên Thần Nhân, trấn giữ ngôi làng này đã mấy nghìn năm, ý chí Thiên Đình khắc sâu tiềm thức. Cho dù có truyền nhân, thì rời đi cũng là một việc không thể…”
Nói đến đây, cả mấy lão đầu chỉ có thể thở dài.
Vị sư thầy lặng đi một khắc, nhìn đăm đăm hai vị sư huynh. Ông mới nói:
“Chính lão tiền bối cũng là người sắc phong các huynh làm Thánh giả Sơn thần nơi này, kể cũng lạ... . Thật ra trước khi đến đây, ta có lạc vào giấc mộng thực. Nơi ấy, ta thấy Mộc Bản Độc Tự Kinh sáng rực như có biến chuyển kỳ lạ nào đó qua ngàn đời, lên mới tức tốc đến đây.”
“Vậy ý của Vũ sư đệ là… ?”. Lão Lý hỏi.
“Ta nghĩ rằng, ngày mà truyền nhân của Mộc Bản Độc Tự Kinh xuất hiện chính là trong năm nay. Thế nên, hôm nay cũng muốn hỏi các huynh xem có thiếu niên nào hay ai đặc biệt đã xuất hiện không?!”
Lão Lý với lão Lục trầm mặc, trên mi tâm mơ hồ khó tả, cái này mới khiến họ phải suy ngẫm lại, lông mày nhíu lại sâu. Lão Lý vuốt râu, vẻ mặt khó nói:
“Để ta ngẫm lại xem thử… . Hai hoàng tử của vương triều Đại Ngu, một kẻ tâm tính bất ổn nhưng lại được lão Bốn coi trọng, một kẻ tâm tính ổn nhưng lại tràn đầy dã tâm, cũng không đúng lắm… . Một nữ tử người họ Trần chính gốc ở Nam Định, hiện đang ở Trần gia trong làng cũng khá có hy vọng. Con trai của tể tướng họ Mạc trong triều Đại Ngu, vì thực hiện tham vọng mà nội thương, đến nay vẫn chưa khỏi, thật cũng không phải… . Một nữ tướng quân trên Tân Thanh Vạn Lý Thành cũng rất triển vọng, nhưng chỉ đến cầu anh linh binh sĩ ngã xuống được yên nghỉ, nay cũng đã ra khỏi làng.”
Lão Lý nói vậy nhưng trong lời nói vẫn rất nghi hoặc, lão Lục tiếp lời:
“Nữ tử họ Lê năm nay tròn 16, cũng rất có hy vọng. Chỉ là cha mẹ là Phù Tu, lại không kính quỷ thần hay tin thần phật, thật khó nói! Còn thiếu niên họ Trần vừa qua tuổi 18 vài tháng trước nữa, nhưng thiếu niên này từ lâu đã phải chịu nỗi đau khó tả nên dần hơi hắc hoá. Ta có cảm giác hắn rất tàn ác nhưng vẫn chỉ dừng ở mức ác giả ác báo, cũng chưa hề tự ý làm hại ai, cũng rất kiệm lời, Yên Thế đệ nhất quyền sắp tuyệt diệt cũng là do cậu ta. Đến ta cũng không thể soi thấu đứa trẻ đó, ở nó có nhiều thứ rất bí lạ. Sợ nhân quả sau này nên chính lão Lý phải ra tay kia.”
“Ngoài ra, còn cả cháu đích tôn của Thị Phốc - họ Nguyễn Thị, nhưng tên này mới 14 tuổi, tâm tính vốn chưa ổn định. Hoàn toàn không thể, còn thiếu niên họ Trần đó đến ngay cả ta cũng không cảm nhận được, tiểu tử đó rất lạ. Hắn rất ít khi ra ngoài, không coi trọng trời đất, có con mắt thấu lòng người, hiểu bản chất. Ta từ lâu đã ngầm cảm nhận được ai đó đang chỉ điểm hắn, nhưng lại không dò xét ra điều gì. Thiếu niên ấy tâm tính rất tốt, chỉ có điều chính hắn lại hơi tàn ác”. Lão Lý tiếp lời.
Vị sư thầy nghe thế cũng nảy sinh ra nhiều suy nghĩ, một tay nhẩm đạo pháp một tay gảy chuỗi hạt tràng:
“Thiện tai! Thiện tai! Suy cho cùng, bản chất của con người vẫn đến từ chính hoàn cảnh. Nhất ý, nhất niệm ai cản được?! "Nhân chi sơ tính bổn thiện" cũng không sai mà!"
…
Trên con đường mòn…
Đại hoàng tử triều Đại Ngu rảo bước theo lối đi, trên tay là Tinh Bàn dò hướng vật cổ Nó dẫn y đến trước một búi hoa nhài, mùi hương thơm mát, nhẹ nhàng ngọt dịu. Lúc ấy, kim trên Tinh Bàn dừng lại đánh dấu chính nơi ấy sẽ xuất hiện cơ duyên.
Hắn chưa hiểu lắm, vội cúi xuống gốc cây nhài soi xét kỹ. Quả nhiên không ngoài dự đoán, gân lá ẩn chứa những luồng mộc khí linh chuyển động không ngừng. Qua mắt thường, cứ ngỡ đây chỉ là gốc nhài cỏn con nhưng đây thực chất đã là linh thảo trăm năm.
Hắn lấy túi trữ vật, muốn cho cả cây cả gốc cây nhài vào trong nhưng vô tình lại đánh động đến phù pháp. Chính y cũng không biết rằng đây là đất họ Lê, nhiều phù đồ bay đến, tạo lên những vụ nổ lửa kinh khủng, Lê Cát Hưng khi ấy trong nhà cũng cảm nhận được. Một bước chân, dịch chuyển đến tận bên ngoài, ông giáng uy áp khiến hắn phải quỳ xuống.
Vẻ mặt tức giận, ánh mắt ẩn đầy sát ý :
“Hỗn láo! Dám trộm linh thảo trên đất họ Lê! Ngươi chán sống rồi hay sao?!!”
Hắn bên dưới uy áp nghiến răng mà tự trách:
“Thật ngu ngốc mà! Ta lại quên mất xem vật có vô chủ hay không... !!!”
Dưới uy áp nặng như trời giáng, hắn cảm thấy khó thở, kinh mạch trong cơ thể liên tục giãn nở, nội tức rối loạn. Cố gắng giữ hơi tàn nói:
“Tiề... tiền bối… tiểu bối thực sự… không có ý mạo phạm… ! Đây… chỉ là hiểu lầm.”
Vốn là người cục tính, ông ta giáng thêm uy áp gấp đôi. Gằn giọng nói:
“Hiểu lầm!!! Nực cười! Trên người mặc áo Nhật Bình của hoàng tộc lại đi ăn trộm! Xong nói hiểu lầm. Hiểu lầm là được à?!! Ngươi làm ta thấy buồn cười quá!”
Một tay uy áp giáng xuống liên tục, khiến hắn gần như nội thương, không thể thở nổi, mọi thứ như tắc nghẽn, miệng hộc máu. Trông hắn bây giờ, nhìn vào lại thấy thương, bên trong nội thương đến hộc máu, bên ngoài đau đớn đến trợn mắt mà lại không thể gào lên…
Uy áp ngày càng siết lại.
Lúc ấy, một tấm lệnh bài miễn tử bay lên cản lại uy áp giáng xuống. Bên trong lệnh bài còn để lại lời truyền âm:
“Lê gia chủ, đệ tử của ta hôm nay đúng là ngu xuẩn, nhưng tội chưa đến mức phải chết. Xin hãy giơ cao đánh khẽ, nếu sau này nữ tử nhà ngài lại đến Kiếm Phách Sơn tu luyện. Lão phu tự khắc báo đáp.”
Lê Cát Hưng mỉm cười, ngầm đồng ý, không quên truyền âm lại:
“Dương lão đầu, hôm nay Phù sư ta tha cho đệ tử ông một mạng. Hy vọng sau này ông giữ đúng lời hứa!”
Cát Hưng rụt tay lại, luồng uy áp khi ấy cũng biến mất. Tên đại hoàng tử này lúc ấy mới thở được, ho sặc sụa, hắn giống như vừa sống lại một lần nữa. Vẫn không quên cúi đầu cảm tạ:
“Đa tạ, tiền bối tha chết! Ân này không quên!”
Ông ta quay người lại, một bước dịch chuyển vào trong. Khi ấy để lại lời nói nhỏ:
“Không cần cảm tạ ta, về cảm tạ sư phụ ngươi ấy! Cây nhài đó xem như bù đắp, cứ lấy đi!”
Hắn trong lòng không phục, nhưng trước thực lực tuyệt đối cũng chỉ biết nghe theo:
“Tiểu bối, tuân mệnh!”
[Hoàng thành Thành nhà Hồ]
Thiên Quán Quyền - đây là nơi dạy võ đạo trong triều Đại Ngu, dưới quyền hoàng đế.
Nơi này có kiến trúc nổi bật từ đời Lý khi hình rồng khắc trên cửa phủ, huyền quy khảm trên đỉnh đồng, cắm hương trầm nghi ngút.
Trong phóng quán chủ, vị lão tiền bối thân mặc Nhật Bình hạ quyền ngồi ung dung trên ghế làm bằng gỗ lim trăm năm. Ông đang nghiên cứu võ đạo mà các bậc tiền nhân để lại, trên bàn còn có trà sen sương sớm mà canh hai mới lấy được.
Vừa rồi, ông suy nghĩ đủ điều mà bất lực với tên đệ tử của mình. Chỉ vừa mới ra ngoài du luyện mà đã gây chuyện khiến ông phải phiền lòng, mấy lời răn dạy xem như cũng thành công cốc. Hơn nữa kẻ động đến lại là Đại Thế Duy Ngã Phù Thần - Lê Cát Hưng, nhân quả này chính ông cũng dính vào mà bây giờ phải đi tìm đường giải quyết.