Thiện Ác Ắt Có Báo Ứng

Chương 2



Mục đích không gì khác là muốn nhờ đạo sĩ trừ tà, đuổi đi những ý nghĩ điên rồ trong đầu Đặng Uyển Uyển.

Cự tuyệt thế tử quyền quý, lại khóc lóc đòi gả cho một tên tú tài xuất thân bần hàn, hành động này của tỷ ấy, trong mắt người đời, chẳng phải là điên rồ thì là gì.

Vị đạo sĩ kia hành động quả thực nhanh như chớp, chỉ trong một tuần trà đã thấy lập xong pháp đàn.

Chiếc áo bào trên người ông ta theo từng động tác mà tung bay phấp phới, miệng thì không ngừng lẩm nhẩm những câu chú ngữ khó hiểu.

Chẳng bao lâu sau, ông ta liền chỉ tay vào chiếc bát sứ đã vỡ tan dưới đất, miệng hô lớn. “Tào… Tào. Đây chính là mầm mống của Tể tướng.”

Rồi lại nắm chặt lấy tay Đặng Uyển Uyển, phán tiếp. “Ngươi. Chính là ngươi. Đây là thiên duyên trời định.”

Những hành động và lời nói này của vị đạo sĩ, khiến ngay cả phụ thân, một người vốn chẳng bao giờ tin vào chuyện thần phật ma quỷ, cũng phải đăm chiêu suy nghĩ.

Tổ mẫu thấy vậy, bèn khẽ cất tiếng hỏi. “Chuyện này. Liệu có thể chắc chắn được không, thưa đạo trưởng.”

Vị đạo sĩ hạ thấp giọng, đáp lời. “Thiên cơ vốn bất khả lộ. Bần đạo chỉ có thể nói rằng, sau này nếu Đặng gia muốn được hưng thịnh, thì nhất định phải giữ cho thật chặt lấy vị tiểu thư này.”

Phụ thân nghe đến đây, trong lòng lại càng thêm lo lắng khôn nguôi.

Chỉ riêng Đặng Uyển Uyển, khi đi ngang qua chỗ ta, đã không quên dừng lại, vẻ mặt đầy cao ngạo mà nói. “Cứ chờ xem, muội muội thân yêu. Rốt cuộc thì ai mới là kẻ sẽ phải phí hoài cả cuộc đời bên một tên tàn phế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nghe vậy, chỉ khẽ mỉm cười, không một lời đáp lại.

Tỷ ấy cứ ngỡ rằng ta chẳng hề hay biết, rằng để những lời kia được thốt ra từ miệng của vị “tiên gia” đó, tỷ ấy đã phải bỏ ra không ít bạc trắng.

Tổ mẫu cùng phụ thân sau đó đã cùng nhau thương nghị, chuyện tiên gia nói dẫu sao cũng là chuyện của tương lai, còn hiện tại, không thể nào làm trái lễ nghĩa quá mức được.

Hay là chi bằng cứ ghi tên của ta vào sổ dưới danh nghĩa của đích mẫu, xem như ta cũng là một đích nữ, như vậy thì đôi bên đều sẽ có lợi.

Thế nhưng, đích mẫu lại tỏ rõ vẻ không muốn.

Mà bản thân ta, cũng chẳng hề muốn điều đó.

Bởi lẽ trong lòng ta đã sớm có toan tính, nhất định phải tìm cách đón tiểu nương của ta ra khỏi cái tiểu viện bốn bề chật chội, tù túng kia.

Ta bèn nói với phụ thân rằng. “Lần này, tỷ tỷ đã chẳng giữ lại chút thể diện nào cho người ta rồi. Dẫu cho phụ thân có ghi danh con dưới tên đích mẫu thì đã sao chứ. Gia đình như Hầu phủ, chỉ cần cho người dò la một chút là mọi chuyện sẽ tường tận rành mạch ngay. Chi bằng phụ thân cứ để con có cơ hội thường xuyên xuất hiện trước mặt Hầu phu nhân, nếu như may mắn được phu nhân để mắt tới, thì mọi sự ắt sẽ thuận lợi dễ dàng, con gái nhà Đặng gia chúng ta nào có thua kém ai đâu.”

Phụ thân nghe ta nói vậy, cũng cảm thấy có phần hữu lý.

Thế là, những tấm thiệp mời mà ngày trước đích mẫu vốn chỉ đưa cho một mình Đặng Uyển Uyển, nay đều đã được chuyển hết sang cho ta.

Ba ngày sau, tại yến tiệc Thám Xuân do hoàng thương Tiết gia đứng ra tổ chức, đó cũng chính là lần đầu tiên ta có dịp được gặp mặt Hầu phu nhân.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com