Thiện Ác Ắt Có Báo Ứng

Chương 1: 1



Kiếp trước, để Tào Thận Sơ có thể an lòng đèn sách, chẳng phải muộn phiền chuyện tiền nong, phận nữ nhi như ta đã phải ngược xuôi buôn bán đến hao mòn cả tấm thân.

Mãi cho đến ngày hắn đường hoàng ngồi vào ghế Tể tướng, ta vẫn chẳng thể có lấy một mụn con.

Mẹ chồng cùng đám họ hàng đông đúc nhà Tào gia, dẫu đều một tay ta chăm lo nuôi nấng, vẫn cứ một mực cho rằng trên người ta ám toàn mùi tiền đồng, làm tổn hại đến phong thủy nhà hắn, khiến đường con cái của ta thêm trắc trở.

Mẹ chồng vin vào cớ hiếu đễ, ép ta phải lên chùa Phúc Lộc ngoài thành mà tu hành tĩnh dưỡng.

Chùa Phúc Lộc bề ngoài hương khói tuy có vẻ thịnh vượng, nhưng thực chất lại là chốn để đám quyền quý trong kinh thành ngấm ngầm làm những chuyện ô uế, bẩn thỉu.

Ta trong lòng không cam chịu, bèn định tìm Tào Thận Sơ để bàn tính chuyện nạp thêm thị thiếp cho hắn.

Nào ngờ đâu, ta lại vô tình bắt gặp hắn cùng cô biểu muội bên nhà ngoại của mẹ chồng đang dan díu lén lút.

Ta ra tay dứt khoát, không cho một ai có cơ hội phản bác, trực tiếp sai người nhốt ả biểu muội kia vào chùa.

Ta vốn không phải hạng người hẹp hòi không dung thứ, nhưng tuyệt không thể chấp nhận kẻ vừa ăn cơm của ta, lại vừa muốn đập đi bát cơm của ta.

Về sau, vì Tào Thận Sơ, ta đã đứng ra nhận nuôi hai đứa trẻ trong tộc của hắn.

Mọi sự rồi cũng diễn ra đúng như những gì ta đã tính toán, sắp đặt.

Khi đó, tỷ tỷ của ta vì một mực muốn hòa ly với thế tử, cũng bị phụ thân bắt nhốt tại chùa Phúc Lộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế nhưng, bọn họ lại nói với tỷ tỷ của ta rằng.

“Nàng muốn trách, thì hãy trách chính muội muội của nàng ấy.

“Tào cô gia nay đường quan lộ hanh thông, đến cả phụ thân nàng cũng chẳng dám nặng lời với hắn. Muội muội của nàng sợ nàng đắc tội với Hầu phủ, làm liên lụy đến Tào cô gia, nên mới nhất quyết để chúng ta giam nàng ở đây. Phụ mẫu cũng không giữ nổi nàng, chỉ đành sau này lui tới thăm nom nàng đôi ba bận mà thôi.”

Tất cả đều là những lời dối trá, bịa đặt trắng trợn.

Rõ ràng là bọn họ vừa không muốn đắc tội với Hầu phủ, lại vừa sợ tỷ tỷ sẽ ghi hận trong lòng, nên mới tìm cách đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta.

Về sau, tại yến tiệc Vạn Hoa, tỷ tỷ đã lừa qua được đám lính canh, rồi trước mặt bàn dân thiên hạ, dùng trâm cài đ.â.m thẳng vào cổ họng ta.

“Đặng Vu Vu. Ngươi dám xúi giục phụ mẫu nhốt ta vào cái nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời ấy. Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ gả ngươi vào Hầu phủ. Để ngươi cũng phải nếm trải cái mùi vị bưng bô đổ nước, hầu hạ kẻ khác.”

Được gả vào Hầu phủ ư, đó là điều ta cầu còn chẳng được.

Cớ sao lại có thể giống như tỷ ấy, rõ ràng nắm trong tay một ván bài tốt như vậy, mà lại tự mình đánh cho tan nát cơ chứ.

2

Đặng gia và Hầu phủ vốn đã có hôn ước từ thuở nhỏ, mọi người trong thiên hạ đều mặc nhiên cho rằng mối nhân duyên tốt đẹp này vốn dĩ thuộc về tỷ tỷ.

Vậy mà nay, tái sinh trở lại đúng ngày nghị thân, Đặng Uyển Uyển lại làm náo loạn một trận kinh thiên động địa, khiến cả kinh thành đều đang dõi mắt chờ xem phụ thân sẽ ăn nói ra sao với Hầu phủ.

Tổ mẫu thấy vậy, vội vàng cho mời một vị đạo sĩ có tiếng là đáng tin cậy đến nhà.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com