Thiện Ác Ắt Có Báo Ứng

Chương 10



Nào là những bộ bát đĩa đã bị bỏ xó không biết bao nhiêu năm, những bộ y phục đã bị mối mọt gặm nhấm đến tả tơi, và cả những món đồ trang sức đã bị han gỉ, ánh lên một màu xanh lét đến khó coi.

Tiết tiểu thư vội lấy tay bụm miệng, vừa che mũi vừa thốt lên. “Trời ơi. Thế còn những thứ đồ mà tiểu nương của ngươi đã chuẩn bị cho ngươi đâu rồi. Sao ở đây toàn là những thứ đồ bẩn thỉu, cũ nát thế này.”

“Chẳng trách… ta cứ cảm thấy chiếc quạt tròn mà tỷ tỷ của ngươi dùng trong ngày xuất giá trông quen mắt lắm. Xem ra trong phủ của các ngươi đã có kẻ trộm cắp rồi.”

Phụ thân thấy tình hình không còn cách nào có thể che giấu được nữa, bèn lớn tiếng trách mắng đích mẫu.

Ông ta nói. “Trước đây, ta đã nói với bà rằng đối xử với lũ trẻ thì phải cho công bằng, vậy mà bà không chịu nghe. Bà thì nhớ thương con của mình, nhưng con bé Vu nha đầu cũng là đứa con mà mẹ nó đã phải mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời mới sinh ra được.”

“Ta và tiểu nương của nó bao nhiêu năm qua mới có được đứa con gái này, cho dù bà có không vui, thì cũng không thể nào hồ đồ đến mức làm loạn trong ngày đại hỷ của nó như vậy chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rồi ông ta lại xoay người, định đưa tay ra nắm lấy tay ta.

Ông ta nói. “Vu nha đầu, trong phủ dạo này có quá nhiều việc hỷ, mẹ con lại bận rộn nên khó tránh khỏi có lúc sai sót, con xem, việc này… nếu không… hay là con nghĩ…”

Phụ thân lại định dùng chiêu bài cũ, muốn ta phải nhượng bộ với cái lý do rằng chuyện đã nói ra rồi thì đành cho qua, bởi vì ta là phận vãn bối.

Thế nhưng ta biết rõ, hôm nay ông ta đã bị mất hết mặt mũi trước bàn dân thiên hạ, thì chỉ ba ngày sau khi ta về thăm nhà, nhất định ông ta sẽ không dễ dàng buông tha cho ta đâu.

Hầu phu nhân lúc này mới tỏ rõ vẻ khinh thường ra mặt.

Bà nói. “Xem ra Đặng đại nhân đây đối với hôn sự này vẫn còn nhiều oán giận lắm thì phải. Đầu tiên là dung túng cho vị đại tiểu thư của mình ăn nói bất kính với Hầu phủ chúng ta, bây giờ lại còn sợ Hầu phủ sẽ chiếm đoạt mất của hồi môn của tiểu thư nhà ông nữa chứ.”

“Thôi được rồi, ban đầu ta nhìn trúng chính là phẩm hạnh thanh nhã, đoan chính của con bé Đặng Vu Vu này. Đặng gia có được một đứa con gái như thế, cũng là phúc đức của Tôn di nương mà ra cả.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com