Cô chạy nhanh, bà chủ nhà vừa nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy ra, chỉ thấy một bóng lưng của cô, tức đến mức giậm chân.
"Nhà cháy à mà chạy nhanh thế!"
Con dâu bà ta đang dỗ con trong nhà, nghe thấy tiếng động cũng vén rèm hỏi: "Mẹ, ngoài kia có tiếng gì vậy?"
Từ sau khi cho thuê phòng bên cạnh, cả nhà mấy người họ chỉ có thể chen chúc ngủ trong một gian phòng, căn phòng nhỏ xíu, chỉ có thể kéo một tấm rèm ở giữa để ngăn cách, bà ta ngủ một mình một chiếc giường nhỏ, hai vợ chồng cùng đứa con ngủ bên trong.
Người con dâu này vốn dĩ không muốn, cảm thấy ngủ chung với mẹ chồng rất bất tiện, nhưng bà cụ này vừa nghe thấy tiền thuê nhà một tháng tám tệ đã lập tức mê muội, không bàn bạc với ai đã quyết định luôn.
Lúc đầu người con dâu còn lo lắng, sợ người đến thuê là một người đàn ông độc thân, chồng chị ta ban ngày phải đi làm, nếu thật sự có một người đàn ông đến ở, chị ta còn ra ngoài kiểu gì?
May mà cuối cùng người đến thuê là Nguyên Đường.
Bà ta vào nhà, bực bội đáp: "Không có gì, chỉ là con bé phòng bên cạnh về lấy đồ."
Bà ta ngồi trên giường nhỏ, sắc mặt rất khó coi.
Con dâu bà ta không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không dám hỏi. Trong lòng chỉ thắc mắc không biết cô gái phòng bên cạnh kia làm sao lại đắc tội với mẹ chồng chị ta, đáng lý là không phải như vậy mà.
Nói thật người thuê nhà như Nguyên Đường đúng là không có chỗ nào để chê.
Ban ngày cô không có ở nhà, chỉ sáng trưa tối mới về, sau khi về cũng không ra ngoài mấy, chỉ tự làm đồ trong phòng, đến giờ là đi. Buổi tối cũng không nói chuyện ồn ào.
Mấy tháng nay, thậm chí bọn họ cũng không gặp Nguyên Đường mấy lần, cô luôn đi sớm về muộn, cho dù có về nhà cũng rất nhẹ nhàng, giống như không có người vậy.
Con dâu dỗ con, trong lòng không biết mẹ chồng rốt cuộc đang tức giận chuyện gì, người thuê nhà tốt như vậy, chị ta mong người ta thuê mãi, một tháng tám tệ, giống như nhặt được tiền vậy.
Trong nhà chỉ có một người đi làm, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ có từng đó, nếu không có tám tệ này, mặc dù cuộc sống vẫn có thể sống được, nhưng chắc chắn sẽ rất thiếu thốn.
Không nói đến cái khác, chỉ riêng việc mỗi tháng mua thêm một hộp sữa bột cho con cũng đã tốn sáu tệ. Nếu chỉ dựa vào tiền lương trong nhà thì chắc chắn không mua nổi sữa bột.
Bà ta ngồi đó tức giận một lúc, trong lòng bực bội vì không thể bắt được cô.
Bà ta đánh lên giường một cái, tức tối hỏi con dâu: “Tối qua con có thấy con bé đó về lúc mấy giờ không?”
Con dâu “à” một tiếng, mới nhận ra mẹ chồng đang nói về Nguyên Đường, suy nghĩ một chút mới đáp: “Gần mười giờ thì phải. Sao vậy mẹ?”
Bà ta phẩy tay, tự ngồi đó suy nghĩ một lúc, cảm thấy trước tiên cũng nên thông báo cho con dâu biết: “Mẹ nghe nhà bên cạnh nói, con bé này đang bán đồ ăn ở cổng trường.”
Con dâu ngơ ngác gật đầu, đúng rồi, lúc Nguyên Đường dọn vào đã nói, cô ấy cần sử dụng bếp, còn mượn mấy cái nồi của nhà họ, nói là tạm thời dùng một chút. Sau đó khi trả lại nồi, Nguyên Đường còn tặng cho chị ta hai chén khoai tây nghiền nữa.
“Con biết rồi, cô ấy đang bán trứng trà và khoai tây nghiền ở cổng trường.”
Ánh mắt của bà lão ánh mắt sáng rực: “Con thì biết cái gì! Con có biết thời gian này con bé kia kiếm được bao nhiêu tiền không?”
Bà ta chỉ tay vào con dâu, gần như muốn chọc vào mắt chị ta: “Một trăm tệ! Con bé này mỗi tháng ít nhất cũng kiếm gần một trăm tệ!”
Con dâu giật mình: “Không thể nào đâu mẹ, ai đã nói với mẹ vậy, cô ấy chỉ bán một chút mỗi sáng và tối, sao có thể kiếm nhiều như vậy? Con không tin đâu.”
Bà ta tức giận: “Con đúng là một đứa ngốc, mẹ không có gì để nói với con nữa. Con suốt ngày ở nhà, không biết con bé đó mỗi ngày mua bao nhiêu thứ sao? Khoai tây thì vài ngày mua một rổ, nấu lên là làm cả một buổi tối, nếu con bé đó mà kiếm được ít thì làm sao mà phải vất vả như vậy?”
Trong lòng bà ta chỉ có một trăm tệ kia, tâm trạng khó chịu, đôi mắt đỏ ngầu.
"Trời ạ, một trăm tệ đấy! Con trai tôi ở nhà máy một tháng chỉ kiếm được bao nhiêu, mà con bé đó chỉ làm có một chút đã kiếm được nhiều vậy!"
Sau khi bị dọa giật mình, con dâu từ từ bình tĩnh lại. Thấy mẹ chồng cứ lải nhải về một trăm tệ, chị ta thử hỏi: "Mẹ, ý mẹ là...?"
Người ta kiếm một trăm tệ thì có gì đâu, chỉ là một người thuê trọ, có liên quan gì đến nhà mình!
Bà ta bỗng đứng phắt dậy, đôi mắt chăm chăm nhìn vào con dâu, miệng thì mím lại, chờ một lúc rồi mới lên tiếng.
"Con, con chờ con bé đó về rồi hãy đi qua làm thân với con bé đó."
Người con dâu bị yêu cầu đột ngột của mẹ chồng làm cho nghẹn họng, chưa kịp phản ứng thì bà ta lại nói: "Con bé đó chỉ là một đứa con gái, sống ở đây so với những người thuê khác thì chúng ta cũng coi như có quan hệ gần gũi. Con hãy quan tâm đến con bé đó, hỏi xem buổi tối con bé đó có cần giúp gì không."
Bà ta nắm chặt tay: "Mấy hôm nay con không cần lo việc chăm sóc cháu của mẹ đâu, nếu Nguyên Đường cần gì thì con có thể qua đó giúp con bé đó. Không được thì con ở lại phòng của con bé đó cũng được."
Cuối cùng, con dâu cũng nhận ra mẹ chồng định làm gì, sắc mặt chị ta đỏ lên, đôi tai càng đỏ bừng hơn.
Giọng của chị ta nhỏ như muỗi: "Mẹ..."
Bà ta nhíu mày: "Con không đi làm, ở nhà cũng chẳng làm gì, cũng chỉ bảo con giúp một tay mà con đã như vậy thì không được chút nào!"
Con dâu thì thào: "Cô ấy cũng không ngốc."
Bà ta thì thông minh rồi, muốn học nghề của người ta mà không phải trả giá, nhưng người ta đâu có ngốc, sao lại dạy miễn phí cho chị ta được? Chỉ vì mỗi tháng cô phải trả tiền thuê nhà thôi sao?
Bà lão tức giận không thôi, cảm thấy con dâu mình thật không sáng suốt, sao lại ngu ngốc như vậy.
"Con bé đó chỉ là một cô gái, con sợ gì chứ? Hả? Mẹ hỏi con sợ gì? Con bé đó không muốn dạy thì con phải biết nói chứ! Con chỉ cần bảo là con học để có thể giúp con bé đó, mà cũng đâu có nghĩa là học rồi đứng ở cổng trường bán hàng, chèn ép con bé đó làm ăn chứ. Con cứ bảo là Tiểu Bảo thích ăn, hoặc là con thích ăn, hoặc con cứ nói nhà mình khó khăn, không phải muốn cô ta thiệt thòi, chỉ là để cô ta thương hại chúng ta mà thôi, có thêm chút tiền!"
Con dâu tức giận, nhưng bà ta vẫn tiếp tục giảng giải, chỉ tay vào trán con dâu: "Con thật là ngốc! Một đứa con gái như con bé kia, sống ở đây với đám người chúng ta, con cứ mở miệng nói đi, con bé đó cũng không tiện từ chối đâu! Con bé kia cũng không nghĩ đến chuyện chuyển khỏi chỗ chúng ta. Rời đi rồi nhất thời cũng không kiếm được chỗ khác phù hợp. Mà xem như con bé đó không đồng ý, thì con cũng chưa thử, sao đã biết là không được?’’
Bà ta kéo con dâu rao giảng đạo lý một hồi lâu, hết lòng hết dạ khuyên chị ta đi thử xem sao.
Chỉ cần thử một lần thôi! Không được thì thôi.
Nhưng nếu không thử một lần, bà ta cảm thấy mình không thể ngủ yên, trong đầu chỉ toàn là một trăm tệ.
Con dâu bị mẹ chồng thúc ép, cuối cùng cũng chỉ biết gật đầu. Trong lòng lại cầu nguyện hôm nay Nguyên Đường đừng về, hoặc nếu có về thì hãy về muộn một chút...
Nguyên Đường không biết có người đang chờ cô, sau khi tan học đã đến khu thương mại. Từ xa đã thấy Hồ Yến đứng chờ sẵn.
"Ở đây! Tiểu Đường!"
Nguyên Đường thở hổn hển, đặt đồ xuống, Hồ Yến lập tức đưa cho cô một ít nước.
"Cậu nói xem, có tiền rồi thì hãy mau mua một chiếc xe đạp đi."
Mỗi ngày chạy qua chạy lại như vậy, sớm muộn gì cũng trở thành vận động viên chạy nước rút.
Nguyên Đường uống hai ngụm nước, hồi phục tinh thần, hào hứng mở túi của cô ra: "Đừng nói nữa, mau bày hàng thôi!"
Khu thương mại này thường hoạt động đến khoảng năm, sáu giờ chiều, nhưng vào buổi tối có rất nhiều công nhân tan ca ra ngoài dạo chơi. Cho nên, bên ngoài khu thương mại đã bắt đầu xuất hiện một vài quầy hàng đêm.
Lúc này, ở huyện Bạch vẫn chưa có khái niệm đơn thuần về việc mở quầy hàng đêm, phần lớn những người ra ngoài buổi tối để bán hàng đều là những người đã có cửa hàng, hoặc có những người đến để bán chút đồ tự làm.
Nguyên Đường sắp xếp quầy hàng, Hồ Yến lấy một cái ga trải giường cũ ra, chia tất và quần lót ra, mỗi thứ một chồng.
Lần này Nguyên Đường mang đến cả quần lót nam và nữ, cô phân loại theo kiểu dáng, tất cũng vậy, chia ra nam nữ khác nhau.
Rất nhanh, bốn chồng nhỏ đã xuất hiện.
Nguyên Đường và Hồ Yến ngồi xổm bên quầy hàng, Hồ Yến như biểu diễn ảo thuật lấy ra hai củ khoai lang nướng từ trong túi.
Huyện Bạch nổi tiếng với một loại khoai lang ruột trắng, khoai lang này khác với khoai lang mật mà người ta thường dùng để nướng, khi xẻ ra có thể thấy bên trong thịt khoai trắng, cắn một miếng có thể khiến cho người ta nghẹn. Nhưng Nguyên Đường lại thích loại khoai lang trắng này, nóng hổi, khoai lang trắng ăn no hơn khoai lang đỏ.
Hai người ngồi xổm ăn khoai lang, đồng thời trao đổi phân công công việc tiếp theo.
Nguyên Đường tràn ngập tự tin: "Một lát nữa cậu chủ yếu thu tiền, cậu đứng cao một chút, nếu đông người thì cũng phải để ý xem có ai ăn cắp đồ không để còn hô hào."
Con đường khu thương mại này tuy không mất tiền nhiều, nhưng có nhiều người bán hàng, chỉ cần lơ đãng một chút là có thể bị người ta lấy trộm một hai món hàng nhỏ cũng là chuyện bình thường.
Hai người tự tin tưởng tượng cảnh người đông đúc sắp tràn về, nhưng chờ đến khi ăn hết khoai lang vẫn không thấy khách khứa nào đến.
Hồ Yến đã có chút sốt ruột, cô ấy không phải sốt ruột vì bản thân không kiếm được tiền, mà là lo lắng nếu những món hàng này không bán được, thì không phải Nguyên Đường mất trắng tiền sao?
Nguyên Đường thì lại tận dụng thời gian để bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ tại sao lại như vậy.
Rất nhanh, cô vỗ trán, chợt hiểu ra.
Con phố này, sau này sẽ trở thành phố đi bộ bày bán hàng đêm, cái gì cũng có bán. Nhưng bây giờ nơi này vẫn chưa "hạ mức tiêu dùng".
*消费降级 - là một thuật ngữ kinh tế chỉ hiện tượng người tiêu dùng giảm mức chi tiêu.
Những đôi nam nữ dắt tay nhau đi dạo trên đường, những cô gái trẻ rủ bạn bè đi chơi, còn có những nhóm thanh niên đến xem băng video…
Dù có rao bán rẻ đến đâu, ai lại muốn ngồi xổm ở đây chọn quần lót chứ!
Nguyên Đường vừa buồn cười vừa bất lực, hóa ra không phải đồ không tốt, mà là cô chọn sai địa điểm.
Con phố hiện tại này, sau này phải coi là "trung tâm thương mại tổng hợp "? Những người đến đây đâu phải là để mua đồ, mà là để hẹn hò, để cùng bạn bè hưởng thụ cuộc sống. Nói cách khác, những người có thể đến con phố này tiêu tiền, giống như những người sau này mang laptop đến Starbucks để làm màu, mục đích là để thể hiện sự sang trọng!
Việc cô bày bán hàng hóa bình dân như vậy, giống như việc rao bán nước tương ở trước cửa Starbucks. Đồ thì tốt đấy, nhưng lại bày bán sai chỗ!
Nguyên Đường nhanh chóng điều chỉnh chiến lược.
Cô kéo Hồ Yến: "Đi thôi, chúng ta dọn hàng đi chỗ khác."
Chỗ cô bày hàng cách quán kem hoa lộ không xa, không thấy những thanh niên ngồi trên ghế ở quán kem hoa lộ đã lộ vẻ khó chịu rồi sao? Người ta đến để hưởng thụ, không phải để nghe các cô ở đây rao bán "quần lót tất chân một tệ hai".
Nguyên Đường nhét đồ lên xe đạp của Hồ Yến, hai người dắt xe đến nhà máy bột mì.
Trước cổng nhà máy bột mì, Nguyên Đường rao bán hết cỡ.
"Tất chân, quần lót một tệ hai! Kẹp tóc chỉ có năm hào!
"Một tệ hai bạn không mua là thiệt, một tệ hai bạn không mua là bị hớ. Mời xem, mời xem, hàng mới màu sắc đẹp! Cả tỉnh cũng không có hàng nào đầy đủ bằng hàng của tôi đâu!"
"Mười một tệ mười đôi tất! Thích chọn đôi nào thì chọn!"
"Người đi qua kẻ đi lại, xem thử đi nào, không mua cũng có thể xem cho biết, thanh lý toàn bộ, chỉ có một ngày duy nhất!"
…
Phải nói là, trong thời đại mà mọi người chưa bị bủa vây bởi những câu quảng cáo này, Nguyên Đường đọc một tràng như vậy, chắc chắn là đã thu hút rất nhiều người.
Nguyên Đường giống như những cửa hàng sau này treo biển "thanh lý toàn bộ, ngày cuối cùng", có phải thật sự là ngày cuối cùng hay không không quan trọng, quan trọng là phải tạo cảm giác cấp bách.
Quả nhiên, đã có rất nhiều người đã bị thu hút bởi giá rẻ này.
Công nhân trong nhà máy không quá coi trọng thể diện, mấy người phụ nữ đi đầu xúm lại, sờ thử vải thấy cũng được, bèn bắt đầu mặc cả.
"Nếu như là ngày cuối cùng rồi, giảm giá thêm chút nữa đi."
Nguyên Đường lập tức làm ra vẻ mặt đau khổ: "Chị ơi, em bán rẻ lắm rồi. Chị không biết đấy thôi, đây là em bán hộ nhà chị dâu em. Anh trai em vốn đi miền nam lấy hàng, nhưng tháng trước trên đường đi bị người ta... haiz, chị dâu em khóc đến sưng cả mắt. Nếu em không ra ngoài bán số hàng này lấy tiền mặt, e là chị dâu em sẽ phải về nhà mẹ đẻ mất... Chị ơi, em giảm giá cho chị một hào, chị mua đủ mười đôi được không? Cứ coi như là vì đứa cháu trai chưa đầy một tuổi của em."
Hồ Yến há hốc mồm kinh ngạc.
Mấy người phụ nữ kia nghe Nguyên Đường nói vậy thì nhìn nhau, cũng không tiện mặc cả nữa.
Haiz, con bé này cũng khổ thật đấy, cũng đúng, nếu không phải nhà có chuyện thì cũng không thể để hai đứa em gái ra ngoài bán hàng được.
Tất tốt như vậy mà chỉ bán một tệ hai, có thể thấy là nhà thật sự khó khăn rồi.
"Được rồi, chị lấy mười đôi."
Nguyên Đường lập tức diễn một màn "rưng rưng nước mắt cảm ơn": "Chị gái thật tốt bụng, chị cứ chọn thoải mái, quần lót cũng giá như vậy. Chọn đủ mười cái em cũng tính mười một tệ!"
Nguyên Đường quay đầu dặn Hồ Yến thu tiền, trên mặt làm gì còn nước mắt nữa đâu?
Nguyên Đường thầm nghĩ, chẳng phải là thời gian gấp gáp sao, phải biết là người kiên nhẫn mặc cả nhất trên đời chính là phụ nữ trung niên, có mua hay không mua cũng có thể đôi co với bạn nửa tiếng.
Cô nào có thời gian để mặc cả với người ta, giả vờ đáng thương một chút cho xong chuyện, lát nữa còn phải đến nhà máy khác.
Hồ Yến choáng váng, chỉ thấy Nguyên Đường gặp ai cũng có thể bắt chuyện.
Với phụ nữ thì cô cứ dùng một bài ca kể khổ, với đàn ông thì cô giới thiệu nên mua loại nào, với những người chưa kết hôn, cô lập tức chào mời những mẫu mã có hoa văn ít ỏi trong số đó.