Vợ chưa cưới của Hồ Thanh là do người khác giới thiệu, tên là Phạm Quyên.
Phạm Quyên năm nay hai mươi mốt tuổi, có khuôn mặt dài, lúc không cười trông hơi lạnh lùng, nhưng khi cười lên lại trông rất đoan trang. Theo lời người giới thiệu, "là người biết vun vén cho gia đình".
Hồ Thanh chính là thích chị ta ở điểm này, thêm vào đó Phạm Quyên là người làng bên cạnh, hai nhà tìm hiểu, gia cảnh cũng tương đương, nhà Phạm Quyên có một cậu em trai, em trai đang đi học, bố là giáo viên trường tiểu học trong làng, mẹ biết nghề may vá, điều kiện gia đình cũng khá.
Gia cảnh tốt, phẩm chất tốt, ngoại hình tốt.
Hồ Thanh không do dự nhiều đã quyết định kết hôn với Phạm Quyên.
Nhưng Phạm Quyên lại do dự rất lâu, chị ta cảm thấy Hồ Thanh là anh cả, bên dưới còn có một em trai và một em gái, trên không có bố, gánh nặng quá lớn.
Kết quả người giới thiệu nói rõ tình hình, nói em trai Hồ Thanh cũng có nghề nghiệp, kiếm ra tiền. Em gái thì lại vào nhà máy làm công nhân, trong nhà không có bố, nhưng chỉ có một bà mẹ già, sau này áp lực nuôi dưỡng không lớn.
Nói như vậy, Phạm Quyên cũng cảm thấy điều kiện của Hồ Thanh hình như thật sự rất tốt.
Hai người quen nhau ba tháng, lấy kết hôn làm tiền đề để chung sống.
Hồ Thanh không thường xuyên ở nhà, nhưng mỗi lần lái xe đường dài về đều mang quà đến, có lúc là một chiếc khăn choàng, có lúc là một bộ quần áo. Mặc dù không đắt tiền, nhưng kiểu dáng đều rất thời thượng, cái này khiến Phạm Quyên rất hãnh diện trong nhà máy, vốn dĩ chỉ đồng ý bảy phần cũng trở thành hoàn toàn đồng ý.
Hôm nay Hồ Thanh mang đến một túi lê Hương Thủy, Phạm Quyên vui vẻ nhận lấy, thấy Hồ Thanh cũng cười, bèn hỏi anh ta vừa từ đâu đến.
*香水梨, đây là một giống lê tên Hương Thủy, mọc ở tỉnh Liêu Ninh và Hà Bắc, nói là giống mới ở miền Tây
Hồ Thanh không suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói là đi gặp em gái, mua chút đồ ăn cho em gái, còn đi ăn kem hoa lộ.
Sắc mặt Phạm Quyên lập tức sa sầm xuống, Hồ Thanh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, để đồ xuống rồi nói phải đi ngay, nói lần sau về sẽ bàn bạc chuyện kết hôn.
Hồ Thanh vừa đi, Phạm Quyên lập tức ném túi lê Hương Thủy lên giường, quay lưng lại không nói gì.
Cô gái cùng phòng thò đầu ra, hỏi chị ta làm sao vậy.
Phạm Quyên ngồi dậy là lập tức bắt đầu than thở.
"Cô nói xem anh ta là đàn ông, sắp kết hôn rồi, chẳng lẽ không nên vun vén cho gia đình nhỏ của mình sao? Sao cứ suốt ngày đi hỗ trợ em gái thế, em gái anh ta đã đi làm rồi, cũng không thiếu tiền. Sao mỗi lần về đều phải mua đồ ăn cho cô ta? Còn ăn kem hoa lộ? Nếu em chồng mới mấy tuổi thì tôi cũng không nói làm gì, nhưng em chồng đã trưởng thành rồi, còn ăn bám nhà mẹ đẻ là sao chứ?"
Phạm Quyên lẩm bẩm: "Người ta đều nói em chồng khó chiều, tôi thấy cũng đúng, anh trai cô ta cũng chỉ về được có một ngày, lại đến chỗ cô ta trước, cô ta cũng không hỏi anh trai định đi đâu trước, cũng không khuyên anh ta đến đây trước?"
Phạm Quyên càng nghĩ càng tức, cảm thấy cuộc hôn nhân này không ổn, Hồ Thanh cũng không tốt như vậy.
Cô gái cùng phòng nhìn chị ta với vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc. Thầm nghĩ, cô cứ em chồng em chồng, nhưng mà cô vẫn chưa kết hôn mà.
Chưa kết hôn thì lên mặt dạy đời người ta làm gì, đừng nói người ta nuôi em gái, em gái người ta, anh trai người ta, gia đình người ta chẳng lẽ còn phải nhìn sắc mặt cô, một chị dâu còn chưa cưới hỏi sao?
Nhưng những lời này chắc chắn không thể nói ra, cô gái kia chỉ đành khuyên nhủ.
"Giờ không phải là vẫn chưa kết hôn sao, con người ta cần có thời gian để thay đổi tâm lý. Cô cứ đợi kết hôn đi, có con rồi sẽ ổn thôi."
Phạm Quyên lại nằm xuống, vừa cảm thấy Hồ Yến chắc chắn biết rõ sự tồn tại của mình, vậy mà lại cố tình làm chị ta mất mặt. Đứa em chồng này quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì, hay là dẹp chuyện kết hôn này đi. Nhưng chị ta lại tiếc Hồ Thanh điều kiện tốt như vậy, nếu thật sự bỏ lỡ, có phải người ta sẽ cho rằng chị ta không biết điều.
Xét cho cùng thì Hồ Thanh ngoài việc chiều chuộng gia đình ra thì không có khuyết điểm gì lớn, lương lái xe đường dài cao, nếu kết hôn với anh ta thì chị ta không cần phải làm công nhân thời vụ ở đây nữa, cũng có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Hồ Thanh hoàn toàn không biết những suy nghĩ mâu thuẫn của Phạm Quyên.
Anh ta lái xe đến Tây An, lúc về xe trống không đến tỉnh, tranh thủ nửa ngày rảnh rỗi chất hàng, anh ta đến khu chợ cạnh nhà ga.
Tìm kiếm một vòng trong chợ, Nguyên Đường còn ghi cả phạm vi giá cả trên giấy, để Hồ Thanh mặc sức trả giá. Hồ Thanh đi dạo mấy cửa hàng, trong lòng càng thêm khâm phục Nguyên Đường. Khu chợ ở đây lớn như vậy, mấy tầng lầu đều là quầy hàng, người bình thường đi vào, những người bán hàng đều đưa ra một cái giá rất cao, gần như không khác gì bán lẻ.
Lúc đầu Hồ Thanh còn tưởng chuyện làm ăn này thất bại rồi, nhưng sau khi anh ta đưa ra giá cuối cùng, nói bán được thì bán, không bán được thì thôi, anh ta vừa quay người thì người bán hàng phía sau đã lập tức gọi anh ta lại.
Mặc dù miệng nói "thôi bỏ đi coi như là mở hàng hôm nay, vụ này tôi lỗ chết rồi", nhưng tốc độ đóng gói nhanh thoăn thoắt kia, vẫn khiến Hồ Thanh hiểu ra, hóa ra giá Nguyên Đường đưa thật sự có thể mua được!
Nếu là anh ta tự mình đến hỏi, e là đối phương nói bao nhiêu thì anh mua bấy nhiêu.
Những người này đúng là kẻ lừa đảo!
Hồ Thanh mua một lúc rất nhiều tất và quần lót, không phân biệt kích cỡ, chỉ chọn những loại màu trơn cơ bản đơn giản nhất, đóng thành một túi lớn, cuối cùng chỉ mất tám chín chục tệ.
Hồ Thanh ra khỏi chợ vẫn còn thấy choáng váng.
Những thứ nhỏ nhặt này, giá nhập vào lại rẻ như vậy sao?
Mang về chẳng phải là kiếm được gấp mấy lần sao!
Còn lại mười mấy tệ, Hồ Thanh đúng lúc nhìn thấy có người bán kẹp tóc ở cửa hàng tạp hóa, màu sắc rất sặc sỡ, nhưng chất lượng thì đúng là hơi tệ, may mà giá rẻ, nên số tiền còn lại anh đều mua hết ba bốn túi kẹp tóc lớn.
Mang những thứ này về huyện Bạch, tối hôm đó Hồ Yến vừa nhận được đã đi tìm Nguyên Đường.
Nguyên Đường kiểm tra chất lượng, rất hài lòng.
“Thế này là được rồi!”
Mặc dù chất lượng không phải là tốt nhất, nhưng giá cả thì thật sự rẻ.
Một trăm tệ mà mua được nhiều thế này!
Lúc bày đồ ra đúng lúc bị đồng nghiệp của Hồ Yến nhìn thấy, người đó cứ hỏi giá bao nhiêu.
Nguyên Đường tính toán sơ qua, nói: "Tất và quần lót một tệ hai, kẹp tóc thì năm hào!"
Gấp gần ba lần giá vốn, không tính là tham lam.
Người đồng nghiệp kia còn định mặc cả: "Đầu năm tôi mua tất chỉ có chín hào."
Nguyên Đường lập tức nói như hát hay: "Nhưng sắp hết năm rồi, hơn nữa năm nay giá cả tăng bao nhiêu chị cũng biết, hàng của em đều là hàng đẹp từ tỉnh trên về. Chị xem đôi tất này, sờ vào có phải dày dặn hơn không? Đều là chất liệu tốt, chắc chắn loại chín hào không thể dày dặn bằng loại này được. Bọn em cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, lúc nhập ở tỉnh đã một tệ một đôi rồi, chỉ kiếm chút tiền công hai hào."
"Thế này nhé, nếu chị lấy mười đôi thì em tính cho chị một đôi một tệ được không. Chị ơi, chỉ có chị thôi đấy, người khác em không thể bán giá này được. Chị cũng phải để em kiếm được chút chứ, sau này chị giúp em quảng cáo, đợi đến cuối tuần bọn em bày hàng ở khu thương mại, chị dẫn thêm người đến ủng hộ nhé."
Đồng nghiệp nữ kia do dự, một tệ không tính là đắt, năm nay giá cả đúng là đang tăng. Đầu năm thịt lợn còn một tệ hai một cân, gần đây đã tăng lên thành một tệ sáu, nghe nói trước Tết chắc chắn còn tăng nữa.
Chỉ là mười đôi…
Cô ấy đâu cần nhiều như vậy!
Nguyên Đường dụ dỗ cô ấy: "Chị rủ thêm người khác cùng mua đi, chỉ cần đủ mười đôi, em đều tính một tệ. Nhưng mà mọi người đừng nói ra ngoài nhé."
Đồng nghiệp nữ kia lập tức bỏ đôi tất xuống chạy ra ngoài: "Tôi đi tìm người ngay đây!"
Hồ Yến há hốc mồm nhìn Nguyên Đường diễn xuất, đợi người ta đi rồi cô ấy suýt nữa thì vỗ tay.
Trời ạ, nếu không phải cô ấy đứng bên cạnh xem, nghe Nguyên Đường nói chắc cũng sẽ động lòng.
Nguyên Đường véo tai Hồ Yến dặn dò: "Với người ngoài thì cứ nói như vậy, không được tiết lộ giá nhập!"
Hồ Yến điên cuồng gật đầu, sau đó có chút mơ hồ: “Giá vốn... mình cũng không biết giá vốn mà.”
Nguyên Đường: …
Thôi được rồi, xem như là cô nghĩ nhiều.
Tối đó, Nguyên Đường đã bán được gần bốn mươi tệ ở ký túc xá của Hồ Yến.
Cô ghi chép lại số hàng nhập và số hàng bán, để Hồ Yến kiểm tra.
Hồ Yến phẩy tay không để tâm, Nguyên Đường cũng không thúc ép cô ấy, cất sổ ghi lại, giao hàng cho Hồ Yến rồi mang về nhà trọ. Đợi đến cuối tuần hai người sẽ ra ngoài bán hàng, bảo Hồ Yến sắp xếp ca làm việc trước.
Trước khi đi cô còn hỏi Hồ Yến lần sau Hồ Thanh sẽ đi đâu, nhận được câu trả lời là đi miền nam, cô hài lòng rời đi.
Miền nam tốt quá rồi, những món đồ nho nhỏ này, ở miền nam giá nhập còn rẻ hơn.
Nguyên Đường kinh doanh bán khoai tây nghiền và trứng luộc nước trà hăng say, cô không muốn bỏ chút tiền kiếm được mỗi ngày này, dù sao thì việc học cũng tiêu tốn quá nhiều tiền.
Ví dụ như bây giờ.
Lớp trưởng gọi to: “Tiết toán cần in tài liệu, mỗi người đóng ba tệ.”
Đây cũng chỉ là các khoản chi phí phụ, tài liệu không nhiều, có vài bài tập chỉ có thể do giáo viên tự in, mực in thường xuyên lem ra tay, nhưng vẫn không thể thiếu. Mỗi học kỳ đều có vài lần như thế, thu một ít phí vặt từ ba đến năm tệ.
Hơn một nửa các bạn trong lớp là nộp ngay, số còn lại thường phải kéo dài vài ngày.
Nguyên Đường thì không lo lắng về chuyện này, cô đã nộp ba tệ tiền in tài liệu, đồng thời hỏi lớp trưởng về việc đặt sách bài tập tiếng Anh.
Tiếng Anh là môn cô học yếu nhất, cô rất hào hứng muốn mua sách bài tập mà giáo viên tiếng Anh nói là có thể tự nguyện đặt mua. Những học sinh không mua được thì tự sao chép.
Nguyên Đường đã hỏi giá cả, rất nhanh chóng lại nộp thêm năm tệ.
Ở lớp ba bên kia, lớp trưởng cũng như thường lệ thúc giục nộp tiền in tài liệu.
Nguyên Đống nắm chặt sách, trong lòng không thể nào bình tĩnh được.
Lại nữa.
Kiếp trước, tại sao cậu không nhận ra trường trung học này thích thu tiền đến vậy nhỉ?
Tiền in tài liệu, phí cơ sở vật chất, phí sinh hoạt...
Nguyên Đống cực kỳ hoài niệm bản thân chỉ chăm chăm vào việc học trong kiếp trước.
Kiếp này, cậu đã nhiều lần tự nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, phải thay đổi gia đình, quan trọng nhất là bản thân phải sống tốt đã. Hiện tại đối với cậu, điều quan trọng nhất chính là học tập.
Nhưng mỗi khi Nguyên Đống cố gắng tĩnh tâm, trong đầu cậu lại lộn xộn.
Lúc thì chị cả chửi mắng cậu là đồ vô dụng, lúc thì bố cậu lại nói ông ta không có khả năng, cuối tuần về nhà cậu còn phải nghe Triệu Hoán Đệ than phiền. Không phải là than phiền Nguyên Liễu Nguyên Cần không nghe lời, thì cũng là than phiền Nguyên Đường sao chưa chết đi, hoặc là thở dài nói về việc trong nhà không có chút tiền nào…
Trong đầu Nguyên Đống đầy ắp những chuyện vặt vãnh, không thể nào bình tĩnh được.
Hơn nữa, cậu cũng nhận ra sự xa cách từ các bạn học. Những bạn học cũ mà kiếp trước cậu thường xuyên gặp mặt, không biết tại sao giờ đây lại xa lạ với cậu.
Cái này khiến cậu càng thêm lo lắng.
Bây giờ đã trôi qua nửa học kỳ, thành tích của cậu chỉ vừa đủ nâng lên được hạng sáu mươi trong toàn trường.
Nguyên Đống rất sốt ruột, nhưng cuộc sống giống như một cuộn chỉ rối, cậu mãi mà không tìm ra đầu chỉ ở đâu.
Giờ chỉ một khoản tiền in tài liệu thôi cũng khiến cậu gần như không thở nổi.
Cậu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng chuông tan học buổi chiều vang lên, một bóng dáng nhỏ nhắn chạy nhanh như gió từ xa đến.
Cậu biết đó là chị cả của mình.
Nếu như lúc mới khai giảng cậu còn có ý định làm hòa với Nguyên Đường, thì giờ đây cậu đã mất hết can đảm để đứng trước mặt cô.
Cậu sợ cái miệng của cô, luôn nói ra những lời châm chọc khiến người ta tức điên.
Đúng vậy, không quan trọng cậu có phủ nhận thế nào, cậu từng không thể hiểu được sự bất bình của chị cả. Cậu cảm thấy chị ấy luôn nghĩ con đường chưa đi qua sẽ rất đẹp, ví dụ như việc học, trường cấp ba có gần một nghìn học sinh, cuối cùng chỉ có vài chục người thi đỗ. Chị ấy luôn cho rằng gia đình đã cản trở chị ấy, nhưng học xong cấp ba liệu có chắc chắn đỗ vào đại học không?
Chưa thấy mà.
Nhiều năm qua, Nguyên Đống đã tự dối lòng.
Cậu nghĩ rằng cậu có thể học lên được, mặc dù một phần là nhờ sự giúp đỡ của chị cả, nhưng phần nhiều cũng là nỗ lực của bản thân cậu.
Bao nhiêu năm qua, Nguyên Đống đã sống trong sự tự lừa dối để an ủi bản thân khỏi chút cảm giác tội lỗi kia.
Nhưng giờ đây, từ khi sống lại đến nay đã được vài tháng.
Chị cả bán hàng, học tập, mọi thứ đều có trật tự.
Mà cậu thì ngược lại, nôn nóng, thiếu tiền, bị những chuyện gia đình làm phiền.
Nguyên Đống đứng bên cửa sổ, lại đến kỳ nghỉ rồi.
Các bạn học đều vui vẻ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Nhưng cậu thì không muốn trở về chút nào.
Nằm trên giường trong ký túc xá, Nguyên Đống bỗng nhớ lại kiếp trước, từ khi chị cả mua nhà ở huyện thành, chị ấy đã không trở về làng Tiểu Hà nữa.
Làng Tiểu Hà, nhà.
Nguyên Đống cảm thấy rất mệt mỏi, không còn tiền để hỗ trợ, nhà vẫn là nhà sao?