Thập Niên 90 Sau Khi Chị Cả Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ

Chương 22



Nguyên Đường hơi khó hiểu: "Ồ, cô ấy làm gì ở đó?"

Hồ Yến gãi đầu: "Hình như là mua quần áo... phía sau có một người đàn ông đi cùng, dáng người rất thấp. Cô ấy còn hỏi mình cậu đã đi làm thủ tục nhập học chưa, mình không nói với cô ấy."

 

Nguyên Đường cau mày, bởi vì kiếp này cô và Trần Châu đều không đi theo Vương Mỹ Yêu, nên Trần Châu dường như cũng giống như cô, đã đi trên một con đường khác với kiếp trước.

 

Khác biệt duy nhất là hướng đi của hai người hoàn toàn trái ngược nhau.

 

Nguyên Đường gạt bỏ những chuyện không liên quan đến cô này, hỏi Hồ Yến: "Anh hai cậu gần đây có nhận được công việc gì không?"

 

Hồ Yến: "Anh hai mình cậu còn không biết sao? Anh ấy là có việc thì làm, không có việc thì nghỉ. Gần đây hình như có nhận được một số việc lặt vặt... Tiểu Đường, đừng bảo cậu còn..."

 

Nguyên Đường cười cười: "Nếu gặp lúc mình được nghỉ, vẫn có thể đi làm một ngày."

 

Hồ Yến hơi khó tin: "Vừa rồi không phải cậu nói việc buôn bán nhỏ của cậu cũng được sao?"

 

"Nhưng tớ cũng không chê ít tiền."

 

Hồ Yến lắc đầu: "Cậu đúng là điên rồi, kiếm tiền thì biết bao nhiêu là đủ, cậu phải học cách hưởng thụ chứ."

 

Nguyên Đường không nói gì, hưởng thụ? Không phải cô không biết hưởng thụ, mà là cảm giác nghèo khó quá đáng sợ, khiến cô không dám lơi lỏng một giây một phút nào.

 

Kiếp trước cô đến miền Nam, sau khi trốn khỏi Vương Mỹ Yêu, những ngày đó, trên người cô chỉ có năm tệ mang theo lúc ra khỏi nhà.

 

Trên đường phố miền Nam, chuyện may mắn nhất của cô là thời tiết không quá lạnh.

 

Cô không dám đến nhà ga, vì nhà ga lúc đó còn khá lộn xộn, có người thường xuyên bị lạc ở nhà ga, phần lớn là trẻ con và các cô gái trẻ. Cũng không dám ở nhà nghỉ nhỏ, sợ gặp phải nhà nghỉ bất hợp pháp. 

 

Tìm tới tìm lui, cuối cùng chỉ có thể ở một công viên nào đó gần đường lớn ngủ một lúc, thay phiên nhau với Trần Châu.

Mười mấy năm ở miền Nam, Nguyên Đường nếm trải đủ mùi vị cay đắng của việc không có tiền.

 

Ở nhà thì lúc nào cũng túng thiếu, mỗi tháng dù gửi hết tiền về cũng không đủ, thỉnh thoảng gửi chậm một chút, Triệu Hoán Đệ sẽ gọi điện thoại đến hỏi.

 

Vừa nghĩ đến Triệu Hoán Đệ, tâm trạng của Nguyên Đường đang khá hơn một chút lại chùng xuống.

 

Cô hít sâu một hơi, không muốn để bản thân chìm đắm trong cảm xúc này.

"Đi thôi, chúng ta đi ăn bánh đúc đậu*."

 

*凉粉đây là bánh đúc đậu, một loại bánh có dạng như thạch sương sáo.

 

Đối với một cô gái đang tuổi ăn tuổi lớn như cô, một bát mì và một cái bánh là hoàn toàn không đủ. Nửa tháng nay cô bận tối mắt tối mũi, buổi sáng lúc nào cũng chỉ ăn qua loa một miếng khoai tây nghiền, buổi trưa tùy ý ăn tạm ở nhà ăn, mỗi ngày ăn thêm một quả trứng gà coi như là món mặn.

 

Mặc dù Nguyên Đường tiết kiệm tiền, nhưng cô không định tiết kiệm trên phương diện ăn uống.

 

Sức khỏe chính là vốn quý giá nhất.

 

Huyện Bạch chỉ có một quán bán bánh đúc đậu, bà cụ ở quán đó cắt những lát bánh đúc đặt trong nồi sắc, thêm tỏi tươi và gia vị, một bát nóng hổi cũng chỉ có năm hào. 

 

Phần bánh đúc vụn ở đáy chảo kết lại thành những miếng nhỏ hơi khô vàng, trộn lẫn vào những miếng đậu lớn, cùng với mùi thơm của tỏi tây tạo nên hương vị hài hòa.

 

Nguyên Đường và Hồ Yến cuối cùng cũng ăn no, Nguyên Đường cũng không quay về ký túc xá trường cấp ba, mà ở lại qua đêm với Hồ Yến trong ký túc xá nhà máy thảm.

Buổi tối hai người nằm trò chuyện rồi đắp chăn đi ngủ, sáng sớm hôm sau thức dậy ăn sáng ở nhà ăn.

 

Trong lúc Nguyên Đường tận hưởng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi vào cuối tuần, Nguyên Đống cũng trở về nhà.

 

Vừa đi đến cửa, còn chưa vào nhà, cậu đã liếc thấy Trần Châu nhà bên cạnh đang ngó nghiêng.

 

Trần Châu thấy mình bị phát hiện, đỏ mặt đi ra.

 

Giọng nói nhỏ như muỗi: "Nguyên Đống, chị cậu đã đi làm thủ tục nhập học chưa?"

 

Trong lòng Nguyên Đống đang chất đầy tâm sự, buồn bã đáp: "Rồi."

 

Trần Châu bỗng cảm thấy thất vọng: "Vậy à..."

 

Cô ấy cẩn thận nhìn Nguyên Đống: "Chị cậu... chị cậu thật sự không về nữa sao?"

 

Ấn tượng của Nguyên Đống về Trần Châu không sâu sắc, chỉ nhớ là kiếp trước hình như là Trần Châu đã cùng chị cả đến miền Nam, lúc này cậu không có tâm trạng suy nghĩ xem tại sao Trần Châu lại cứ hỏi chuyện của chị cả, nên hỏi thẳng: "Cô tìm chị tôi có việc gì?"

 

Trần Châu vội vàng xua tay: "Không có không có..."

 

Cô ấy cũng không nói rõ được tại sao, có lẽ là trong lòng cô ấy vẫn muốn khuyên Nguyên Đường đến miền Nam làm việc. 

 

Nếu Nguyên Đường cũng đi, cô ấy sẽ không cần phải đính hôn với người kia, mẹ cô ấy thấy Nguyên Đường chấp nhận sự sắp xếp của gia đình, chắc cũng sẽ không sợ cô ấy bỏ đi giống như Nguyên Đường, cũng sẽ không nhất quyết bắt cô phải kết hôn rồi mới đi làm...

 

Trong lòng Trần Châu trống rỗng, từ sau khi Nguyên Đường làm ầm ĩ một trận, mẹ cô ấy rất hứng thú với trò cười của nhà họ Nguyên, nhưng đồng thời, mẹ cô ấy cũng càng sợ cô ấy bỏ đi.

 

Gần đây càng vì sợ cô ấy đào hôn, mà ngay cả việc ra khỏi nhà cũng phải hỏi tới hỏi lui.

 

Trần Châu không muốn kết hôn, cô gái nào khi đối mặt với chuyện hệ trọng cả đời của mình mà chẳng có chút mơ mộng chứ?

 

Người trong lòng cô ấy, chưa chắc đã có ngoại hình cụ thể, nhưng Trần Châu nghĩ, người đó nhất định phải là người có tính cách dịu dàng, không giống như bố cô ấy, thích động tay động chân. Hoặc là có học thức một chút, bình thường nho nhã lịch sự...

 

Trần Châu đỏ mặt, nhìn theo Nguyên Đống không còn để ý đến mình, đẩy cửa vào nhà.

 

Nguyên Đống vừa bước vào nhà đã cảm thấy bầu không khí trong nhà không giống thường ngày.

 

Rõ ràng mới là chiều thứ sáu, còn chưa đến giờ trường cấp hai tan học. Vậy mà Nguyên Liễu và Nguyên Cần đã ở nhà đầy đủ.

 

Hai đứa em như đang giận dỗi nhau, quay lưng vào nhau, không ai để ý đến ai.

 

Nghe thấy tiếng mở cửa, Triệu Hoán Đệ thò đầu ra từ nhà bếp: "Đống Tử về rồi đấy à? Có đói không? Trên bếp có cà tím trộn, con ba! con tư! Mau lại đây giúp một tay!"

 

Nguyên Đống đặt cặp sách xuống, xoa xoa hàng mày, hỏi: "Sao Nguyên Liễu và Nguyên Cần không đi học? Giờ này vẫn chưa đến giờ tan học mà?"

 

Triệu Hoán Đệ im bặt, một lúc sau mới nói với vẻ thất vọng: "Cứ mặt kệ chúng nó đi ! Hai đứa này đều không khiến người ta bớt lo!"

 

Trong lòng Nguyên Đống bực bội, cuối cùng cậu cũng có thể hiểu được đôi chút tại sao kiếp trước chị cả từng nói một lần, nói mẹ là người rất khó chung sống.

 

Đúng là rất khó, mỗi lần Triệu Hoán Đệ đều theo thói quen trút hết những cảm xúc tiêu cực của mình ra trước. 

 

Cậu hỏi bà ta một chuyện thì sẽ không nhận được câu trả lời ngay. Bà ta cứ phải cáu kỉnh, trút hết cảm xúc của mình ra trước, sau đó để cậu tự mình tìm kết quả từ những lời nói lộn xộn đó.

 

Trong lúc nói chuyện, Triệu Hoán Đệ đã bắt đầu lầm bầm. Đối với cậu con trai cả mà bà ta dựa dẫm nhất, Triệu Hoán Đệ coi như đã tìm được chỗ dựa về mặt cảm xúc.

 

"Con nói xem hai đứa nó sao mà không nên thân, nhà đã khó khăn thế này rồi, vẫn cho chúng nó đi học. Kết quả thì sao, đứa nào đứa nấy không học hành tử tế, bị giáo viên nói mấy câu, hai đứa này đã chạy về nhà, cứ khăng khăng nói không có tiền học thì không đi học được. Nhảm nhí! Ai mà chẳng biết chứ! Mẹ không tin trường học thu một lần là đủ tiền học phí!"

 

"Hơn nữa, chúng ta không phải là không nộp, chỉ là nộp muộn một chút. Giáo viên có thể vô lý đến mức đuổi người ta ra ngoài sao? Theo mẹ, chính là do hai đứa này ở trường không làm chuyện gì tốt, bị giáo viên bắt được mà thôi, nên người ta mới đuổi chúng nó về! Kết quả là về nhà làm ầm ĩ, khóc đến mức cả xóm đều nghe thấy, cứ nhất quyết nói mẹ không đưa tiền, thì chúng nó sẽ không đến trường."

 

"Đúng là lũ con gái lỗ vốn! Người ta nói sinh con gái vô dụng, mẹ thấy quả là không sai!"

… 

Triệu Hoán Đệ lẩm bẩm một lúc lâu, ý chính là, trường học chắc chắn không sai, giáo viên cũng không có lỗi. Lỗi chính là do Nguyên Cần và Nguyên Liễu!

 

Chắc chắn là hai đứa này phạm lỗi ở trường, nên bị đuổi về. Hai đứa này hợp tác với nhau lừa bà ta, cứ khăng khăng nói là do học phí. 

 

Nguyên Đống siết chặt ngón tay.

Cậu nhìn người mẹ đang nói mãi không dứt, trong lòng cảm thấy bất lực.

 

Đôi khi cậu cũng không hiểu, mẹ rốt cuộc thật sự nghĩ như vậy, hay chỉ là để trốn tránh vấn đề chính.

 

Cậu vẫn còn nhớ đôi chút về thời cấp hai, vì nhiều học sinh khó khăn, nên mỗi học kỳ đúng là không phải vừa khai giảng là lập tức thu hết tiền học. Nhưng cũng rất ít học sinh kéo dài đến tận hai tuần.

 

Giáo viên bị nhà trường thúc giục đòi tiền học, những người nóng tính sẽ nói thẳng, bảo học sinh mau về nhà xoay sở, không xoay sở đủ thì đừng đến trường nữa.

 

Những người không thẳng tính như vậy thì sẽ đuổi học sinh về, không nói rõ lý do cụ thể, nhưng mọi người đều biết là đang đòi tiền học.

 

Đến giờ Nguyên Đống vẫn còn nhớ kiếp trước lúc cậu học lớp 8, mãi mà không có đủ tiền học. Bố mẹ hỏi vay mấy người họ hàng đều không có cách nào, cuối cùng vẫn là chị cả vay Hồ Yến hai tệ, mới nộp đủ học phí cho hai chị em.

 

Mặc dù chỉ có một tuần, nhưng một tuần đó nói thật ra đối với cậu là dài đằng đẵng.

 

Đi đến đâu cũng cảm thấy phía sau có những ánh mắt nhìn theo, như thể ai cũng đang chỉ trỏ sau lưng cậu, nói rằng "nhìn kìa, đó chính là đứa không nộp tiền học".

 

Ánh mắt của giáo viên và bạn học khiến cậu gần như muốn chui xuống đất.

 

Cho nên Nguyên Đống rất hiểu tại sao Nguyên Liễu và Nguyên Cần lại trốn ở nhà không chịu đến trường.

 

Không phải là không muốn đi, mà là thật sự không đi được.

 

Triệu Hoán Đệ nói một hồi lâu, thấy Nguyên Đống có vẻ mệt mỏi, cũng biết ý dừng lại, chuyển sang ân cần giục ăn cơm.

 

Một bát cơm trắng đầy ắp, cà tím màu nâu được phủ lên trên một lớp tỏi trắng, còn thêm một chút dầu mè xa xỉ.

 

Nguyên Đống đã mấy chục tuổi rồi, thật sự không làm được chuyện ăn một mình trước mặt mẹ và các em.

 

"Tiểu Liễu, Tiểu Cần, hai đứa cũng lại đây ăn đi. Mẹ, mẹ cũng ăn đi."

 

Vẻ mặt của Triệu Hoán Đệ trìu mến: "Mẹ không ăn đâu, các em con trưa nay cũng đã ăn rồi, con cứ ăn đi."

 

Con trai lớn đúng là biết thương mẹ, không giống như hai đứa vô tích sự bên cạnh này.

 

Nguyên Liễu thầm đảo mắt, trưa nay mẹ làm cà tím cũng không có cho tỏi và dầu mè, cà tím luộc chấm với nước tương, có gì mà phải nhường. Nói đi nói lại, mẹ thiên vị, trong mắt trong lòng cũng chỉ có anh trai.

 

Nguyên Đống ăn cơm mà như nhai sáp, Nguyên Đức Phát cũng đúng lúc từ ngoài về. Từ sau khi bận rộn với vụ mùa thu, bây giờ việc đồng áng đã ít hơn, chỉ cần làm xong việc thì sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.

 

Có những gia đình lúc này đã thu dọn hành lý, hoặc là đến miền Nam, hoặc là dựa vào người họ hàng nào đó tìm một công việc lặt vặt, tranh thủ lúc này đi kiếm tiền, làm đến cuối năm về nhà, cũng có thể đón một cái Tết sung túc hơn.

 

Nguyên Đức Phát cầm theo điếu thuốc lá, ngồi ở góc tường ở đầu làng cả buổi chiều, lúc này vừa về đến nhà đã thấy con trai lớn, thuận miệng hỏi han vài câu về tình hình ở trường.

 

Trong lòng Nguyên Đống trong lòng sốt ruột , cậu muốn bàn bạc lại với bố về chuyện kiếm tiền.

 

Mấy ngày nay ở trường, cậu đã nghĩ đến tất cả những cách kiếm tiền có thể, cuối cùng vẫn quay về với cách cơ bản nhất là chăm chỉ làm giàu.

 

Nhà không có tiền, không có người, việc duy nhất có thể làm chính là siêng năng chăm chỉ một chút, cho dù là làm thuê cho người ta, hay là tự mình làm. Tóm lại chỉ cần không lười biếng thì nhất định có thể thay đổi hoàn cảnh khó khăn của gia đình.

Nhưng từ sau lần bán rau hôm trước, cậu cũng phát hiện ra bố mẹ không phải là người có thể buôn bán.

 

Bố quá coi trọng thể diện, mẹ lại quá so đo tính toán.

 

Chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể tìm cách khác.

 

Nguyên Đống nhớ đến kiếp trước có người ở huyện tuyển công nhân đến Tân Cương hái bông.

 

Lúc đó rất nhiều người đều cho rằng người kia là kẻ lừa đảo, không ai muốn đi theo, nhưng sau đó những người đi theo quay về nói rằng, bên đó thật sự cần người hái bông, tiền công trả cũng khá cao, chi phí đi lại ăn uống đều được bao. 

 

Mỗi năm hái bông chỉ hái trong khoảng thời gian từ cuối tháng 9 đến tháng 11. 

 

Cũng không cần phải lo lắng người đi đông quá không có bông để hái, Tân Cương rộng lớn như vậy, mỗi khu vực có thời gian khác nhau, có thể làm hai ba tháng, kiếm hai ba trăm tệ cũng rất dễ.

 

Nguyên Đống muốn bàn bạc với bố về chuyện này, ở nhà có mẹ rồi, không sợ không có ai chăm sóc Nguyên Lương, vụ mùa cũng đã qua, công việc cũng không nhiều.

 

Rất thích hợp để bố đi làm hai ba tháng.

Nguyên Đống cũng biết chuyện này không nên nói ra ngoài, nên vào trong phòng rồi mới nói ra suy nghĩ của mình.

 

Nguyên Đức Phát ngậm điếu thuốc im lặng không nói.

 

Nguyên Đống hơi sốt ruột: "Bố, không phải con nhất định bắt bố phải đi làm xa, nhưng bố cũng thấy rồi đấy, nhà mình bây giờ chỉ có bố và mẹ là có thể đi làm, nếu con có thể rời khỏi trường thì con đã tự đi rồi. Bố yên tâm, chuyện này con đã tìm hiểu rồi, chúng ta không cần bỏ tiền, đi theo người ta là được, cũng không cần chuẩn bị đồ ăn thức uống, bên đó bao hết, một ngày ít nhất cũng có thể kiếm được bảy tám tệ."

 

Nguyên Đức Phát gõ gõ điếu thuốc, vẫn không nói gì.

 

Nguyên Đống buồn bã ôm mặt: "Bố, con thật sự không còn cách nào khác, tình hình nhà mình như thế này, cho dù có làm buôn bán nhỏ thì cũng phải có chút vốn mới làm được."

 

Cậu nghẹn ngào: "Nếu con không đi học, sẽ không để bố phải vất vả như vậy."

 

 Trong lòng cậu cũng rất khó chịu, nhưng chẳng phải là không còn cách nào khác sao?

 

Đợi một lúc lâu Nguyên Đức Phát mới ừ một tiếng, trong lòng ông ta cũng rối bời, không biết là chua xót hay là cảm xúc gì khác.

 

Con trai lớn trước đây nói muốn gánh vác gia đình, ông ta rất vui mừng, sau đó những ý tưởng kiếm tiền của con trai lớn, càng khiến ông ta cảm thấy tự hào.

 

Con trai đã lớn, có thể gánh vác trọng trách gia đình, đối với ông ta mà nói, gần như tương đương với một tấm huy chương vinh dự.

 

Mặc dù cuối cùng đều không được suôn sẻ lắm, nhưng ông ta vẫn cảm thấy nhà họ Nguyên đúng là được tổ tiên phù hộ, bao nhiêu đứa trẻ trong làng có thể bằng con trai ông ta?

 

Đã có thể nghĩ cách kiếm tiền cho gia đình rồi!

 

Nhưng lúc này Nguyên Đống nói muốn ông ta đi hái bông, Nguyên Đức Phát lại có chút cảm xúc khó nói thành lời.

 

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com