Thập Niên 90 Sau Khi Chị Cả Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ

Chương 21



Mấy tiếng thì thầm to nhỏ, rất nhanh đã biến mất trong tiếng lật sách.

 

Nguyên Đống hoàn toàn không biết tình hình khó khăn của bản thân.

 

Sau khi cậu trở lại trường học, cũng không tịnh tâm để học.

 

Một mặt là cậu đã một lần vượt qua kỳ thi đại học, đối với một người đã thi đỗ đại học, cậu đối với chuyện làm bài kiểm tra này mất đi cảm giác thần thánh. Trò chơi đã thắng một lần, làm sao có thể thu hút hứng thú của người khác? Cho dù có thể đạt được điểm số cao hơn, cũng chỉ là một lần chứng thực lại thành công.

 

Nguyên Đống đã mặc định rằng bản thân nhất định sẽ thành công trong học tập, vì vậy khó tránh khỏi lười biếng.

 

Hai là, tâm trí cậu cứ luôn bực bội về vấn đề của gia đình.

 

Khi khai giảng trong nhà chỉ có hơn hai mươi tệ, vật lộn bán rau ba ngày, chỉ kiếm được không đến hai tệ.

 

Mà cậu và Nguyên Liễu, Nguyên Cần đều đến thời gian khai giảng, tiền học phí cấp 2 của Nguyên Liễu và Nguyên Cần đều là mười tệ, cậu đi học tiền học phí tiền sách vở cần 45 tệ, còn cần 5 tệ tiền phiếu ăn và chi phí chung. 

 

Triệu Hoán Đệ chạy đến ba bốn nhà thân thích mới gom góp được ba mươi tệ, tiền học phí của Nguyên Liễu và Nguyên Cần còn phải xem muộn hai tuần nữa có gom góp được hay không.

 

Nguyên Đống chỉ cảm thấy đau đầu.

Cậu biết nhà mình nghèo, nhưng cậu chưa từng đối mặt với bộ mặt dữ tợn của nghèo đói như thế này.

 

Từng tiếng ho của bố, khuôn mặt nhăn nheo với đôi mày nhíu lại, khuôn mặt mẹ cười xòa đi khắp nơi mượn ân tình, miệng nói đợi chút nhưng vẫn nở nụ cười lấy lòng; các em gái nghĩ đến việc đến trường mà chưa nộp học phí sẽ bị thầy cô đuổi ra cửa đứng, tâm trạng thấp thỏm, lại còn nắm chặt cặp sách không tình nguyện bỏ đi cơ hội đi học…..

 

Nghèo, giống như cái gai đâm vào sau lưng cậu, chuyển động thế nào cũng đau.

 

Hoàn cảnh khó khăn của gia đình cần giải quyết gấp, công việc bán rau Triệu Hoán Đệ làm mấy ngày cũng không làm tiếp được, bây giờ gia đình lại giống con đường không có lối thoát.

 

Nhớ lại đôi mắt bố mẹ ẩn chứa nhiều mong đợi trước khi đi báo danh, Nguyên Đống chỉ cảm thấy áp lực như núi đang đè nặng trên người mình.

Cậu gõ cửa phòng giáo viên, nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng “Vào”.

 

Nguyên Đống hít một hơi thật sâu, để cảm giác chán nản trong lồng ngực ra ngoài theo hơi thở.

 

Cậu nhấc chân bước vào văn phòng, đằng sau bàn làm việc của chủ nhiệm lớp, một thầy giáo hói đầu tuổi trung niên thấy cậu thì thở dài.

 

“Bạn học Nguyên Đống, tôi trước đây đã nói, trường học có hạn mức trợ cấp, nhưng rất khó xin, nhất định cần cả đạo đức và học tập đều phải tốt, chủ yếu phát cho học sinh 11 và 12. Em có đến tìm thầy thêm mười lần nữa, thầy cũng không quyết định được việc này”

 

Chủ nhiệm lớp 10/3 đối với Nguyên Đống có chút thiện cảm, dẫu sao thì ở trong một đám khỉ, đột nhiên xuất hiện một người trầm ổn không thích nói chuyện, tự nhiên đều sẽ cảm thấy đứa trẻ này không tệ, có thể ngồi im, có lẽ có thể chịu được nỗi khổ của 3 năm trung học

 

Thế nhưng vẫn chưa đợi ông ấy đi xác minh, Nguyên Đống đã tự tìm đến ông ấy trước.

 

Lý do Nguyên Đống đến tìm cũng là đầu tiên trong các tân sinh viên, học sinh khác đều đang nói về những chuyện linh tinh, Nguyên Đống đến thì hỏi về hạn mức trợ cấp của trường. 

 

Lý do của cậu có vẻ đầy đủ, gia đình khó khăn, bố mẹ lớn tuổi, bên dưới còn có ba đứa em đang đi học. Muốn hỏi xem trường học có chính sách hỗ trợ nào có thể giúp đỡ chút nào không.

Chủ nhiệm lớp 10/3 vừa nghe đã cảm thấy bối rối, suýt không nhịn được mà hỏi trước mặt cậu.

 

Gia đình khó khăn?

Ngày nay có mấy người thật sự giàu có?

Nhà ai mà không khó khăn khi nuôi một học sinh?

 

Đừng nói Nguyên Đống từ nông thôn đến, trong nhà có nhiều người, vậy trong lớp còn có người bố mẹ bệnh nặng, cũng không thấy người ta tìm đến đây.

 

Chủ nhiệm lớp 10/3 cảm thấy mệt mỏi, không biết giải thích thế nào cho dù có suất, cũng phải trải qua rất nhiều khảo sát, còn phải xác nhận thành tích của học sinh thật sự có thể thi đỗ đại học, trường học mới phát tiền trợ cấp. Thậm chí trường học còn đang có ý cấp tiền trợ cấp nghiêng phần nhiều về học sinh cuối cấp, chính vì sợ một số học sinh giỏi bỏ học vì hoàn cảnh.

 

Nguyên Đống muốn có cái này, chỉ có thể đợi đến lớp 11 12 lại xin tiếp.

Lời của chủ nhiệm lớp không làm Nguyên Đống bất ngờ chút nào, từ biểu cảm khó xử lần trước của chủ nhiệm, cậu đã biết kết quả.

 

Cậu cảm ơn chủ nhiệm, nặng nề trở về chỗ ngồi của mình.

Lẽ nào mọi thứ chỉ có thể thế này?

 

Trong lòng cậu có những giọt nước mắt và phiền muộn không thể diễn tả.

Dường như con đường nào cũng khó đi như thế, rõ ràng tay nắm ngón tay vàng tái sinh. Mà lại chỉ có thể chịu đựng cuộc sống nghèo khổ.

 

Giữa tiếng ồn lùng bùng của việc học thuộc, Nguyên Đống ngẩn người chết lặng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ 

…..

Kì thi khảo sát của trung học số 1 huyện Bạch cũng dựa theo kỳ thi đại học để thi, hình thức thi đại học năm nay là chế độ bốn thêm hai ba, cũng chính là nói bốn môn chủ đạo, chính trị, ngữ văn, toán, ngoại ngữ, ngoài ra học sinh ban xã hội thi thêm hai môn lịch sử, địa lí, học sinh ban tự nhiên thi thêm vật lý, hóa học và sinh học.

 

Vì chưa phân ban, lớp 10 chỉ thi bốn môn chính.

Vì để học sinh cách nhau ra, cũng vì để tiện các thầy cô coi thi, học sinh lớp 10 đều chuyển ghế ra ngoài làm bài thi.

 

Các học sinh khom lưng ngồi trên ghế, tiếng nét bút xào xạc tự như tiếng tằm nhai lá dâu mùa xuân.

 

Sau một ngày thi, Nguyên Đường cảm giác cổ như không còn là của mình nữa.

Cô bẻ bẻ cổ, vang lên tiếng lạch cạnh, lập tức thoải mái hơn nhiều.

 

Thi cử dĩ nhiên làm người ta chán ngán, nhưng sau khi thi xong chính là kì nghỉ đầu tiên của trường trung học số 1.

 

Nguyên Đường cất xong đồ, lúc ra đến cổng trường thì thấy ở cổng trường lại một lần nữa xuất hiện cảnh tượng tráng lệ của ngày báo cáo hôm đó. Chỉ có điều lần này ít người hơn so với lần trước, nhưng số xe đạp lại nhiều hơn lần trước rất nhiều.

Hai ngày của kì nghỉ, ngoại trừ lớp 12 học hành căng thẳng, các học sinh khác đều cố gắng về nhà.

 

Nguyên Đường đến nơi ở thuê, quét dọn hết một lượt từ trong ra ngoài, lúc này mới có tâm tự kiểm kê túi tiền của mình.

 

Triệu Hà luôn nhìn cô với vẻ mặt thương cảm, Nguyên Đường biết đối phương đang thương hại mình kiếm được ít khi bày hàng.

 

Nhưng khi đổ phiếu hỏng ra từ túi vải, mặt Nguyên Đường sẽ tràn ngập nụ cười.

 

So với những người lao động vẫn đảm bảo thu hoạch bất chấp hạn hán lũ lụt vào lúc này, sạp hàng nhỏ sẽ luôn bị mọi người hiểu nhầm, giống như mấy mươi năm sau, mọi người nhìn thấy dãi nắng dầm mưa để bày sạp hàng nhỏ, đều cảm thấy vất vả lại đáng thương.

 

Nhưng thật không ngờ đến nhóm người này có không ít người là “Nhóm thu nhập cao” ẩn mình.

 

Bày sạp hơn một tuần, Nguyên Đường trước sau luôn kiên trì mỗi ngày đúng giờ, ngoại trừ ba ngày đầu chưa quen, sau đó cơ bản một ngày đều ổn định đều kiếm được mười tệ.

 

Tất nhiên, trong mười tệ này, phải trừ hơn nửa tiền chi phí.

Than, gia vị, củi, thực phẩm.

Tính lại, mỗi ngày ít nhất cũng kiếm được bốn năm tệ.

 

Nguyên Đường đếm tiền một lần, túi tiền của cô từ khi khai giảng đã hơn hai mươi tệ, đến hiện tại biến thành hơn 80 tệ. Lại cộng thêm nguyên liệu mua về chưa dùng tới, chắc chắn kiếm được sáu bảy mươi tệ!

 

Thu nhập này làm Nguyên Đường không kìm được vui vẻ.

Thậm chí trong đầu còn nghĩ một lúc, nếu bản thân làm sự nghiệp khoai tây nghiền to hơn có phải sẽ sớm này trở thành “Nhà triệu phú”?

 

Nhưng cũng chỉ là một ý nghĩ, Nguyên Đường rất nhanh đã thoát ra từ giấc mộng nhà triệu phú đẹp đẽ.

 

Cô vẫn còn phải học nữa!

Cầm tiền, đầu tiên, Nguyên Đường phải lập tức giải quyết vấn đề quan trọng nhất.

Mua chăn!

 

Khác với sau này, bây giờ có rất ít người mua chăn, đều là nhà tự làm, bông mới ba năm cũ ba năm, mỗi năm đều được chơi trước mùa đông. Vỏ bọc chăn được làm bằng bông cứng, sau khi tháo ra thêm vào một ít bông mới, như thế coi thành vỏ mới.

 

Nguyên Đường đi một vòng, ở tiệm tạp hóa to nhất của huyện Bạch lại thấy toàn chăn bông mới, nhưng vừa nhìn giá tiền, 30 tệ một cái.

 

Được, vẫn là thôi đi.

 

Cô tìm ra cách khác, đi tìm chỗ đánh bông, cùng ai đó nói chuyện xong, thành công mua được một cái chăn bông nặng ba cân, bông trong chăn có cũ có mới, Nguyên Đường lại không để tâm bông cũ, dù sao thì đắp xong thì đều sẽ mềm mại. Tiêu luôn 10 tệ mua về, để chăn được nới rộng, đợi qua hai ngày nữa lạnh rồi, sẽ lại đến mua một cái ba cân nữa, hai cái ba cân xếp chồng lên nhau, mùa đông này sẽ không lo lạnh nữa.

 

Mua được chăn, Nguyên Đường quay đầu đi đến đường trung tâm ở huyện.

 

Cùng với cải cách phát triển, huyện Bạch mấy năm nay cũng có cho mình một con phố trung tâm thương mại. Chỉ có điều bây giờ mọi người đều không gọi là phố thương mại, mà đặt một cái tên cao cấp, gọi là khu thương mại.

 

Khu thương mại của huyện Bạch vừa xây xong cách đây không lâu, trong mắt Nguyên Đường kiến trúc này có chút lỗi thời. Nhưng ở hiện tại, chỗ này trong tim người dân huyện Bạch được coi là thánh địa.

 

Từng tiệm nhỏ đều bày ra ngoài, quần áo được treo trên cao, còn có tiệm phát các bài hát, ở cửa bày mấy chiếc máy ghi hình, máy ghi âm, ti vi đen trắng không mới không cũ. Trên cửa dán “Sửa ti vi” mấy chữ đều toát lên vẻ tự hào.

 

Nguyên Đường tò mò đi qua nơi phồn hoa nhất của khu thương mại, đi vào một cửa tiệm nhỏ chuyên bán đồng hồ.

Đồng đồ đeo tay thì thôi khỏi nghĩ, đồng hồ bỏ túi cũng không rẻ, xem tới xem lui, Nguyên Đường chỉ có thể chọn một cái đồng hồ điện tử rẻ nhất.

 

Một cái đồng hồ để bàn bằng nhựa nho nhỏ, trên mặt hiển thị thời gian, nhân viên bán hàng còn lười giới thiệu, người ta căn bản không lo lắng về việc bán hàng! 

Nguyên Đường chỉ có thể tự mình lấy ra quan sát xem có vấn đề gì không, xác nhận dường như món đồ này chất lượng chỉ kém chút, xem giờ thì không có vấn đề gì, Nguyên Đường trả tiền luôn.

 

Lúc trả tiền còn hơi đau lòng, loại đồ điện tử nhỏ này, đúng là đồ thời trang, một cái vậy mà cần 8 tệ.

 

Còn không được mặc cả!

 

Sau khi cầm đồng hồ điện tử, Nguyên Đường đã giải quyết được hai vấn đề quan trọng nhất, cũng có chút hứng thú nên ở khu thương mại đi dạo một chút.

 

Khu thương mại ở huyện Bạch là kí ức của một thời đại, đến sau này cô làm công từ miền nam trở về, nơi này vẫn là nơi phồn hoa nhất ở huyện Bạch.

 

Thanh niên nam nữ yêu đương, tốt nhất chính là đến khu thương mại, dạo phố, mua một chiếc khăn nhỏ, lại ở đầu phố mua một cốc soda pha nhiều màu, hạnh phúc uống hết, rồi có thể đến rạp chiếu phim ở phía trên khu thương mại xem xem có phim gì hay.

 

Hoặc có thể có mấy phòng video bán hầm, thỉnh thoảng đi qua chỗ đó, sẽ có thể nghe thấy giọng Quảng Đông vui nhộn truyền ra.

 

Nguyên Đường đặc biệt đi dạo hết một lượt, đi đủ rồi thì về kí túc xá cất đồ, cuối cùng đến nhà máy thảm.

 

Hồ Yến chạy ra từ bên trong, cả mặt vui vẻ.

 

“Cậu tan học rồi? Đi đi đi, bọn mình hôm nay đi ăn đồ ngon đi!”

 

Hình như người trẻ đều như vậy, trong bụng có chứa một hang động không đáy, ăn không đủ, uống không đủ.

 

Nguyên Đường cũng cảm thấy sự thèm ăn nhiều lên không ít, lại thêm trong tay có tiền, cũng không có từ chối.

 

Hai người đến sạp hàng nhỏ lấy hai bát mì trước, ăn xong mỗi người còn ăn hết một cái bánh.

 

Ăn uống no nê, Hồ Yến mới bối rối nghĩ ra một việc..

 

“Tiểu Đường, hàng xóm sát vách cậu là ai, Trần Châu đúng không?”

 

“Hai ngày trước mình gặp cô ấy ngay ở khu thương mại.”

 

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com