Thập Niên 90 Sau Khi Chị Cả Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ

Chương 13



Mùa hè trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mặt trời đã dịu nhẹ hơn, ánh nắng sớm chiều cũng không còn gay gắt như khoảng thời gian trước nữa.

 

Công trình bệnh viện huyện cũng sắp hoàn thành, Nguyên Đường đếm số tiền trong tay, cô làm việc ở công trường chưa đến ba mươi ngày, tính cả tiền kiếm được và số tiền đã tiêu thì cô dành dụm được năm mươi ba tệ, cộng với một tệ ba hào cô lấy từ nhà, tổng cộng là năm mươi tư tệ ba hào.

 

Tiền khiến con người trở nên tự tin hơn, Nguyên Đường vuốt thẳng những tờ tiền lẻ rồi đặt vào một chiếc hộp nhỏ, giấu chiếc hộp trong đống gạch vụn của ngôi miếu đổ nát, tảng đá lớn trong lòng cô cũng được trút bỏ.

 

Cuối cùng, những ngày nỗ lực của cô cũng đã có kết quả, Hồ Minh còn nói nhỏ với cô rằng, anh ta đang nhận thêm vài công việc nhỏ lẻ, tiền công vẫn là hai tệ một ngày, bảo Nguyên Đường tiếp tục làm việc với anh ta.

 

Nguyên Đường vui vẻ đồng ý, mặc dù tính tình của Hồ Minh hơi cộc cằn, nhưng nếu thật sự đã nhận dạy cho người ta thì anh ta sẽ không lằng nhằng, ki bo. Lúc đầu Nguyên Đường định mua cho Hồ Minh mấy bao thuốc lá để cảm ơn, nhưng Hồ Minh đã ném trả lại cho cô, bảo cô mang đi trả lại.

 

Theo lời của Hồ Minh thì "Anh cũng không vô liêm sỉ đến mức dùng tiền đi học của em để hút thuốc".

 

Hồ Minh không chịu nhận thuốc lá, Nguyên Đường chỉ có thể cố gắng gấp bội trong lúc làm việc, để Hồ Minh có nhiều thời gian rảnh rỗi ở công trường hơn...

 

Hôm nay, Nguyên Đường vẫn ra khỏi nhà sớm như thường lệ, nhưng mới vừa ra đến cửa thì gặp phải Trần Châu.

 

Vương Mỹ Yêu đã trốn về miền Nam, trước khi đi cũng không nói với Trần Châu một lời nào. Dạo gần đây, mẹ của Trần Châu nhìn thấy ai cũng cảm thấy bực bội. Cuộc sống của Trần Châu càng thêm khó khăn.

 

Trần Châu chặn Nguyên Đường lại nhưng lại không nói gì, ánh mắt cô ấy nhìn Nguyên Đường vô cùng phức tạp.

 

Trần Châu không giống như Nguyên Đường. Nguyên Đường không muốn đi miền Nam làm việc, nhưng đối với Trần Châu mà nói, dù đi làm việc ở miền Nam có vất vả đến đâu thì cũng tốt hơn là ở nhà.

 

Tuy nhà họ Trần và nhà họ Nguyên là hàng xóm, nhưng Nguyên Đức Phát và Triệu Hoán Đệ đều không ưa gì nhà họ Trần. Dù hai nhà ở gần nhau, nhưng lại thường xuyên xảy ra mâu thuẫn và cãi vã.

 

Đối với mẹ của Trần Châu, bản thân mình sinh ra "đứa con gái tốn cơm tốn gạo" là Trần Châu, trong khi nhà bên cạnh lại may mắn sinh được cặp long phụng, như vậy chẳng phải là chứng tỏ bà ta kém cỏi hơn sao?

 

Mấy chục năm sau đó, mẹ của Trần Châu quyết tâm phải sinh được con trai, đợi đến khi bà ta sinh được đứa con trai út rồi thì không ngừng khoe khoang đứa con cưng của mình trước mặt Triệu Hoán Đệ. Cuộc đua tranh ngầm giữa hai người kéo dài đến tận khi Triệu Hoán Đệ sinh đứa con trai út Nguyên Lương cũng chưa kết thúc.

 

Bây giờ, mẹ của Trần Châu - người kém cạnh hơn Triệu Hoán Đệ về số lượng con trai - chỉ mong muốn chuyện cưới xin của con gái mình có thể vượt mặt Nguyên Đường.

 

Cho nên dạo gần đây, khi thấy Nguyên Đường ầm ĩ không chịu đi làm mà đòi đi học thì mẹ của Trần Châu tỉnh táo lại.

 

Bà ta kéo tai của Trần Châu và dặn dò: "Mày đừng có nảy ra ý nghĩ lệch lạc gì như con bé Nguyên Đường nhà bên cạnh đó. Con gái học nhiều để làm gì chứ! Chẳng phải cuối cùng cũng phải đi lấy chồng sao. Nhà mình khó khăn như thế này, sau này em trai mày đi học đại học sẽ cần rất nhiều tiền, mày là chị gái, đây đều là trách nhiệm của mày. Không chỉ mày, mà cả Trần Cẩu và Trần Dương nữa. Ba chị em mày phải nhớ kỹ cho tao, nếu không phải tao sinh ra em trai mày thì không biết bây giờ chúng ta phải sống kiểu gì nữa? Đi bộ trong làng cũng bị người ta ức hiếp! Chúng mày phải biết ơn em trai mày..."

 

Sau khi xác nhận những lời của mình đã thấm vào đầu Trần Châu, mẹ Trần Châu hài lòng tỏ vẻ: Tuy Vương Mỹ Yêu không thực hiện lời hứa dẫn Trần Châu đi, nhưng bà ta cũng đã nghĩ kỹ rồi, gia đình không thể không có nguồn thu nhập.

 

Cho nên bà ta quyết định cho Trần Châu hai lựa chọn, một là nhờ một người họ hàng xa, để Trần Châu đến miền Nam và làm việc ở một nhà máy. Một lựa chọn khác là Trần Châu phải đi xem mắt.

 

Bây giờ ở nông thôn cũng không còn thịnh hành kiểu cưới xin như trước nữa. Mấy năm trước, con gái mười sáu mười bảy tuổi gả chồng là chuyện bình thường, nhưng bây giờ nghe nói có chính sách gì đó, không cho kết hôn sớm, cho dù có kết hôn sớm, thì cũng không được sinh con, phải tuân thủ chính sách một con.

 

Dì Trần Châu nhớ đến chuyện này thì lập tức mắng chính quyền xã, cho rằng chính quyền xã xen vào việc của người khác.

Chính quyền quản trời quản đất, lại còn quản cả chuyện người ta gả con gái thế nào!

 

Nhưng chính sách đã được ban hành, mẹ của Trần Châu cũng không dám làm loạn, chỉ nghĩ cách làm sao để lách luật.

 

Thế là, bà ta nhờ người mai mối ở quê tìm cho bà ta một gia đình, nói là con trai nhà đó cũng mười bảy mười tám tuổi, định đến miền Nam làm việc. Nhưng gia đình cậu ta sợ cậu ta chỉ có một mình, không biết chăm sóc bản thân nên muốn đính hôn trước. Đến lúc đó, cả hai vợ chồng cùng nhau đi miền Nam, vừa kiếm được tiền, vừa không lo con cái phải chịu khổ ở bên ngoài.

 

Mẹ Trần Châu cảm thấy như vậy cũng không tệ, bà ta biết tính của con gái mình, nó nhát như thỏ đế à. Nếu thật sự rời khỏi nhà, lại bị kẻ lạ mặt lừa gạt, không đưa một đồng sính lễ nào thì phải làm sao.

 

Chẳng bằng gả chồng trước, tuy không đăng ký kết hôn, nhưng ở nông thôn thì việc làm đám cưới cũng chẳng khác gì việc đăng ký kết hôn cả, tiền thách cưới cũng có thể nhận trước. Như vậy cho dù sau này con bé có bỏ trốn thì bà ta cũng không đến mức lỗ vốn.

 

Mẹ Trần Châu tính toán rất kỹ, nhưng sau khi Trần Châu gặp mặt đối phương thì đột nhiên cảm thấy không muốn.

 

Người kia thấp bé gầy gò, lúc đứng cạnh Trần Châu còn không cao bằng cô ấy.

Trần Châu không bằng lòng nhưng mẹ của Trần Châu vừa nghe thấy tám trăm tệ tiền sính lễ là mắt sáng rực lên.

 

Trần Châu nhìn chằm chằm Nguyên Đường đang đứng trước mặt. Vì khoảng thời gian này làm việc khá vất vả nên làn da trắng trẻo ban đầu của Nguyên Đường đã đen đi nhiều, tóc cũng được cắt ngắn lên cho tiện, trên tay có vài vết thương, vừa nhìn là biết bị thương trong lúc làm việc…

 

Nhưng cho dù như vậy, Nguyên Đường vẫn xinh đẹp hơn cô ấy.

 

Trần Châu cảm thấy khó chịu trong lòng, cô ấy ấp úng nửa ngày, cuối cùng khi Nguyên Đường sắp hết kiên nhẫn thì mới mở miệng.

 

"Nguyên Đường, cậu thật sự không định đi miền Nam nữa sao?"

 

Miền Nam tuyệt lắm, Vương Mỹ Yêu từng kể, miền Nam không có mùa đông, mọi người đều ăn mặc theo lối phương Tây. Trần Châu không biết phong cách phương Tây là gì, Vương Mỹ Yêu nói đó là kiểu ăn mặc giống như diễn viên điện ảnh ấy, đội mũ rộng vành, đeo kính đen, tóc uốn xoăn, còn uống cà phê…

 

Trần Châu chưa từng uống cà phê, nhưng điều đó không ngăn cản cô ấy chìm đắm trong những tưởng tượng vô tận. Cà phê có vị như thế nào nhỉ? Chắc là sẽ ngọt hơn cả sữa bột mà em trai cô ấy uống nhỉ?

 

Cô ấy không thể hiểu vì sao Nguyên Đường lại từ bỏ miền Nam tuyệt vời như vậy, nhất quyết đòi đi học cho bằng được.

Mẹ cô ấy nói đúng, học hành có gì tốt, chẳng phải cuối cùng cũng phải đi lấy chồng sao.

 

Nguyên Đường lười nói nhiều với Trần Châu. Kiếp trước, cô và Trần Châu cùng đi đến miền Nam, sau đó hai người cùng nhau chạy trốn khỏi chỗ của Vương Mỹ Yêu, đáng lẽ ra sau này hai người phải trở thành bạn bè thân thiết mới đúng.

 

Nhưng Nguyên Đường rất khó có cảm tình với Trần Châu.

 

Vương Mỹ Yêu đặt điều bôi nhọ Nguyên Đường, Trần Châu về quê ăn Tết nghe thấy rõ ràng nhưng lại không muốn giải thích giúp cô.

 

Lúc ở miền Nam, lần nào cô cũng thấy Trần Châu gửi hết tiền về nhà nên cô đã khuyên cô ấy nên giữ lại một ít để chi tiêu, ngoài miệng thì Trần Châu vẫn đồng ý, quay đầu đi thì lại gọi điện thoại mách với mẹ. Mẹ Trần Châu nghe vậy thì đi đánh nhau với Triệu Hoán Đệ một trận, quan hệ của hai nhà càng thêm xấu đi.

 

Còn có vô số chuyện nhỏ nhặt khác nữa. Lần nào Trần Châu cũng đứng yên đợi người khác giải quyết, lâu dần, tình đồng hương giữa hai người cũng biến mất. Sau này, cô trở về nhà, Trần Châu thì bị mẹ ép lấy chồng, thậm chí còn chưa bước vào cửa nhà mình thì đã phải đến thẳng nhà chồng luôn.

 



Trong lòng Nguyên Đường biết rất rõ, cô và Trần Châu là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, cho nên không cần phải tốn công nói chuyện.

 

"Tớ không định đi đến miền Nam, nếu cậu muốn đi thì tranh thủ đi ngay tháng này đi, vừa kịp đợt tuyển công nhân mùa thu ở đó đấy."

 

Mỗi năm có hai đợt tuyển công nhân, một đợt là sau Tết, một đợt là trước khi vào thu.

 

Nguyên Đường nói xong thì lập tức rời đi, Trần Châu có gọi cũng không thể giữ cô lại.

 

Trần Châu cắn răng, đúng lúc cửa nhà họ Nguyên mở ra, Triệu Hoán Đệ đi ra, hai người chạm mặt nhau.

 

Ma xui quỷ khiến, Trần Châu đột nhiên mở miệng chào hỏi: "Bác gái đi ra ngoài à."

 

Triệu Hoán Đệ ừ một tiếng, bà ta luôn cố gắng thể hiện là một người biết cư xử phải trái khi ở bên ngoài. Nhất là trước mặt con gái của "kẻ thù" - mẹ của Trần Châu, lúc nào bà ta cũng tự giác giữ phép lịch sự của người lớn.

 

"Trần Châu đến đây làm gì vậy? Đến tìm con cả chơi à?"

 

Mẹ của Trần Châu chui ra từ đâu không biết, chạy đến nói chen vào: "Đúng vậy, tôi bảo nó đến tìm con cả nhà chị tâm sự đó. Chúng nó là bạn bè, tuổi tác cũng xêm xêm, nhiều khi dễ khuyên nhủ hơn. Tôi nói chị Triệu này, con bé Nguyên Đường nhà chị thật là không biết điều, cũng không xem hoàn cảnh gia đình như thế nào, cứ nhất quyết đòi đi học mấy cái thứ vô dụng kia cho bằng được. Con bé nhà tôi cũng chẳng ngoan ngoãn gì, nhưng ít ra nó cũng biết nghe lời. Con bé chuẩn bị đến miền Nam làm việc rồi..."

 

Triệu Hoán Đệ sững người: "Con bé Trần Châu nhà chị đến miền Nam làm việc sao?"

 

Mẹ Trần Châu che miệng cười ha hả: "Đúng vậy, chỉ là tôi sợ con bé ra ngoài phải chịu khổ, nên mới nghĩ gả con bé đi rồi mới cho nó đi. Đến lúc đó, con rể cũng đi cùng nó, hai đứa cũng có bạn đồng hành."

 

Mặt của Triệu Hoán Đệ lúc trắng lúc đen, cuối cùng trở nên tái mét, bà ta lặng người đứng nghe mẹ của Trần Châu khoe khoang.

 

"Tôi nói chị Triệu này, chị cũng thật không thông minh. Bây giờ con cả nhà chị cứng đầu như vậy, đúng là thời điểm thích hợp để gả nó đi. Nó không hiểu nỗi khổ của bố mẹ là vì nó chưa có gia đình. Chỉ cần nó có gia đình rồi thì chắc chắn nó sẽ hiểu cho chị. Hơn nữa miền Nam loạn lạc, nó đi một mình thì chị lại phải lo lắng cho nó, chẳng bằng gả nó đi thôi. Nó còn nhỏ chưa tới tuổi đăng ký kết hôn, đợi sinh con rồi đăng ký cũng được..."

Triệu Hoán Đệ cúi đầu không nói lời nào, lòng bà ta cứ bồn chồn không yên.

Vốn dĩ bà ta đã không còn hy vọng gì chuyện Nguyên Đường ra ngoài làm thuê nữa rồi. Giống như lời mà chồng bà ta đã nói, con cái lớn có chủ kiến cả rồi, muốn nó bỏ công sức cho cái nhà này thì phải đối đãi với nó như người lớn. Nếu nó nếu đã không thích đến miền Nam, vậy thì ở lại huyện thành cũng rất tốt.

 

Triệu Hoán Đệ cảm thấy lời này là chó má, người lớn, tính cách ngang bướng như lừa của Nguyên Đường có chỗ nào giống người lớn chứ.

 

Mỗi khi nhìn thấy Nguyên Đường trở về từ bên ngoài, bà ta đã muốn đánh con bé này một trận vô số lần rồi. Đánh cho nó ngoan ngoãn nghe lời, đừng để nó cứ khăng khăng làm theo ý mình.

 

Con bé này cũng thật là nhẫn tâm. Một tháng nay, mặc kệ trong nhà náo loạn như thế nào, nó vẫn có thể một lòng một dạ làm việc của mình, chẳng quan tâm đến ai.

Có người chị nào lại như thế không chứ?

 

Nhịn đến bây giờ, Triệu Hoán Đệ đã sắp nhịn không nổi nữa rồi.

Lời của mẹ Trần Châu càng khiến lòng bà ta không yên, bà ta cảm thấy mẹ Trần Châu nói một câu vô cùng đúng.

 

Nguyên Đường gây náo loạn như thế này chính là bởi vì con bé chưa lập gia đình, chưa lập gia đình nên nó không thể hiểu được cảm giác của bà ta.

 

Nuôi con mới biết lòng cha mẹ. Lúc chưa sinh con thì luôn bắt bẻ, sinh con rồi thì nó mới có thể biết được sự hy sinh và tấm lòng của bà ta.

 

Triệu Hoán Đệ nôn nóng như bị lửa đốt, nhịn đến tối, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói những suy nghĩ trong lòng ra với Nguyên Đức Phát.

 

Nguyên Đức Phát há hốc kinh ngạc, hỏi bà ta: "Ai xui khiến bà vậy?"

 

Triệu Hoán Đệ nắm chặt đầu sợi len của khăn trải giường: "Không ai cả, tôi chỉ cảm thấy con bé này không biết thông cảm cho người khác, hay là để nó kết hôn sớm đi."

 

Mặt Nguyên Đức Phát tối sầm: "Bà không nói thì tôi cũng biết, nhất định là bà nghe những lời nhảm nhí của Vương Phán Nhi nhà bên cạnh rồi!"

 

Triệu Hoán Đệ ngơ người: "Nghe lời của bà ấy thì sao? Bà ấy nói cũng đúng mà. Trần Châu nhà bà ấy sẽ gả chồng rồi mới đi miền Nam, hai bên đã thỏa thuận rồi, không những có lễ hỏi mà mỗi tháng còn sẽ gửi tiền về cho gia đình."

 

Nguyên Đức Phát đập xuống bàn một cái thật mạnh: "Vương Phán Nhi bán con gái, bà cũng muốn bán con gái giống bà ta à?"

 

Tối nay Nguyên Lương quấy khóc đòi ngủ với Triệu Hoán Đệ, tiếng đập bàn của Nguyên Đức Phát rất lớn, Triệu Hoán Đệ nghe thấy Nguyên Đức Phát quát tháo thì lập tức rơi nước mắt, còn không quên vội vàng đi bịt tai Nguyên Lương lại kẻo thằng bé tỉnh giấc.

 

"Tôi làm sao? Sao tôi lại thành kẻ bán con gái rồi?"

 

Bà ta cảm thấy rất uất ức, nếu gả chồng chính là bán con gái, vậy thì chẳng lẽ tất cả những bậc cha mẹ trên đời này đều có tội?

 

Nguyên Đức Phát lạnh mặt: "Bà không biết là nhà họ Trần kia có tiếng là bạc đãi con gái sao? Mấy làng xung quanh đây ai mà không biết chuyện vì muốn sinh con trai nên Vương Phán Nhi đã đặt tên cho con gái là heo, là chó, là dê? Bà nghe theo lời của bà ta, chẳng lẽ không sợ tổ tiên tức giận à?"

 

Nhắc đến tổ tiên, Triệu Hoán Đệ cũng không dám cãi lại nữa, ấm ức: "Tôi chỉ nói trước với ông như vậy thôi, ông nói không được thì thôi vậy."

 

Trong lòng bà ta vẫn cảm thấy gả chồng là đúng, nhưng Nguyên Đức Phát là chủ gia đình, ông ta đã nói không được thì thật sự không thể được.

 

Thế nhưng Triệu Hoán Đệ vẫn rất ấm ức, khóc thút thít một lúc lâu.

Nguyên Đức Phát trở mình, trông sắc mặt vẫn không tốt hơn chút nào.

 

"Mẹ nó à, bà nuốt lại hết những lời này vào trong bụng cho tôi. Bà nhớ cho kỹ, bà mà dám nói ra những lời này thì con cả sẽ thật sự không nhận bà là mẹ nữa! Bà đừng tưởng là tôi chỉ đang đe dọa, nếu bà muốn Đống Tử được đi học thì bà hãy ngoan ngoãn một chút, đừng có gây chuyện vớ vẩn nữa. Nguyên Đức Phát tôi có tồi tệ đến đâu thì cũng sẽ không bán con gái."

 

Hai người đều quay lưng về phía nhau.

 

Không ai phát hiện Nguyên Lương nằm ở giữa đang lặng lẽ mở mắt ra.

 

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com