Chắc gì Nguyên Đường không biết những xáo trộn ngấm ngầm trong gia đình, nhưng lúc nào cô cũng giữ thái độ lạnh lùng, xa cách.
Thấy Nguyên Liễu và Nguyên Cần bận rộn việc nhà đến mức gầy rộc hẳn đi, ánh mắt nhìn cô cũng càng ngày càng cay nghiệt, Nguyên Đường hoàn toàn không bận tâm.
Chút yêu thương và quan tâm dành cho mấy đứa em nhỏ của cô đã sớm tan biến trong những tháng ngày dài đằng đẵng của kiếp trước.
Cũng giống việc hai đứa nó từng thờ ơ trước những vất vả của cô, Nguyên Đường cũng lạnh nhạt nhìn hai đứa nó dần dần thoát khỏi lớp bảo vệ, bị Triệu Hoán Đệ ngày ngày nhắc nhở "Mày là chị/em gái, mày phải nhường anh/em trai mày" rồi bị đẩy vào vận mệnh của chính hai đứa nó.
Thoát khỏi tâm tình của kiếp trước, sau khi sống lại, cuối cùng Nguyên Đường cũng đã thấy rõ câu nói mà Triệu Hoán Đệ, và rất nhiều người khác vẫn thường nói vô lý đến mức nào.
Khi còn nhỏ thì phải nhường anh em trai, lớn lên thì phải giúp đỡ anh em trai.
Miệng lúc nào cũng nói là nhà mẹ đẻ phải có anh em trai thì mới có chỗ dựa, nhưng bận rộn cả đời, cuối cùng lại trở thành chỗ dựa cho người khác.
Cũng giống như Triệu Hoán Đệ, bà ta sống đúng hệt như cái tên của mình. Bà ta thường xuyên gửi đồ về nhà mẹ đẻ, nhưng bao nhiêu năm nay, gia đình cô có chuyện gì cũng chẳng thấy bên kia giúp đỡ.
Kiểu cho đi một chiều như vậy, nếu không phải được khoác lên lớp vỏ bọc tình thân thì bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ nhận ra đó là một lời nói dối.
Thế nhưng, rõ ràng là Triệu Hoán Đệ biết bản thân cũng bị lừa, cũng từng vì em trai không gần gũi mà đau lòng. Nhưng sau khi bà ta suy nghĩ lại, bà ta lại tìm được một người để trút giận cho những bất công mà bà ta phải chịu đựng.
Bà ta luôn nghiến răng nghiến lợi mắng đứa em dâu của mình.
"Nếu không phải nó thì Kim Bảo sẽ không đối xử với tao như vậy!"
Mẹ bà ta mất sớm, em trai Triệu Kim Bảo gần như tương đương với nửa đứa con trai của bà ta. Bà ta hao tâm tổn trí nửa đời, cuối cùng cũng chỉ nhận lại một người họ hàng xa cách.
Đôi khi Nguyên Đường nhìn Triệu Hoán Đệ thì trên người lại không tự chủ được mà toát mồ hôi lạnh.
Trong vô số lần tỉnh giấc giữa đêm, cô đều mơ thấy bản thân biến thành một người giống như Triệu Hoán Đệ.
Lúc nhỏ thì chăm sóc em trai như bố như mẹ, lớn lên thì lại vất vả giúp đỡ em trai, sau này thì dựa dẫm vào con trai, đến lúc già rồi thì lại tức giận mắng con "cưới vợ là quên mẹ"...
Giống như một vòng tuần hoàn và cô bị giam cầm trong đó, không có ý thức về bản thân, cả đời đều hy sinh vì lợi ích của một người con trai nào đó.
Nguyên Đường nắm chặt cái bay trong tay, dường như chỉ có như vậy mới có thể nhắc nhở bản thân rằng, cô đã bước ra khỏi vòng tuần hoàn mà vận mệnh đã được sắp đặt.
…
Nắng hè oi ả, Nguyên Đường đi theo làm việc cạnh Hồ Minh.
Nhà thầu vừa rời khỏi, Hồ Minh lập tức ném cái bay xuống, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra và rít vài hơi.
Nguyên Đường vờ như không nhìn thấy cảnh Hồ Minh lười biếng, vẫn chăm chú làm việc của mình.
Hồ Minh rất hài lòng với "đứa học trò" này, thậm chí còn có chút tiếc nuối vì sao Nguyên Đường lại là con gái, nếu là con trai, anh ta cũng có thể thật lòng đối đãi với con bé như học trò.
Nguyên Đường trát tường được một lúc thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi mình.
Hồ Minh đang rảnh rỗi nên bèn ra ngoài xem là ai, một lát sau anh ta quay vào với vẻ mặt phức tạp.
"Có một thầy giáo tìm em ở ngoài kia."
Nguyên Đường vứt bay xuống rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Thầy Tiết đẩy xe đạp đứng ở ngoài công trường, thấy Nguyên Đường đi ra thì sắc mặt cứng nhắc của ông ấy mới dịu lại.
"Nguyên Đường, thầy hỏi cho em rồi, trường cấp ba số 1 nói không có giấy báo trúng tuyển cũng được, chỉ cần đến nhập học đúng hạn là được."
Cuối cùng thì trái tim đang treo lơ lửng của Nguyên Đường cũng yên ổn trở lại, cô vẫn luôn cố nhịn không đi tìm thầy Tiết, trong lòng lúc nào cũng lo sợ, sợ rằng trường cấp ba số 1 thật sự không nhận cô.
Bây giờ đã có câu trả lời chắc chắn, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm kiếm tiền rồi!
Thầy Tiết nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt Nguyên Đường, cũng nhìn thấy khuôn mặt lấm lem bụi bặm của cô, trong lòng không khỏi thở dài.
Nhưng ông làm giáo viên nhiều năm như vậy, đã từng gặp không ít chuyện tương tự, nên cũng không hỏi han nhiều.
Chỉ lấy ra một thứ từ trong túi.
"Thầy đã nhận được tin bên trường cấp ba số 1 từ lâu rồi, thầy vẫn chưa tìm em, là vì chuyện này..."
Ông ấy mở tờ giấy mỏng trên tay ra, trên đó viết rõ ràng.
[Bạn học Nguyên Đường, em đã trúng tuyển vào trường cấp ba số 1 của huyện Bạch, đề nghị em đến lớp 10/2 báo danh trước ngày 1 tháng 9.]
Thầy Tiết : "Thầy nghĩ không có giấy báo trúng tuyển thì không ổn, nên đã đến trường cấp ba số 1 xin cấp lại một cái. Nhưng mà đã xin cấp được cái mới rồi, cho dù em có tìm thấy cái cũ thì cái cũ cũng không có hiệu lực."
Ánh mắt thầy Tiết nặng trĩu, trong số những học sinh ông ấy từng dạy, có rất nhiều người từng có tên trên giấy báo trúng tuyển, nhưng không phải ai cũng có thể đến trường nhập học. Có người thì sau mấy ngày đã lên tàu đến miền Nam, có người thì hoàn toàn không nhìn thấy giấy báo trúng tuyển của mình.
Thầy Tiết không dám nghĩ đến lý do mà những học sinh kia không nhìn thấy giấy báo trúng tuyển là gì, ông ấy chỉ nghĩ, nếu Nguyên Đường còn đang do dự có nên đi học hay không, thì liệu tờ giấy báo trúng tuyển trên tay ông có thể tiếp thêm một chút sức mạnh cho cô hay không.
Nguyên Đường nhìn những dòng chữ đen rõ ràng trên giấy mà rưng rưng nước mắt, cô run rẩy định nhận lấy, nhưng giữa chừng lại sực nhớ ra tay mình vẫn còn bẩn, vội vàng lau tay vào ống quần.
Cầm tờ giấy trong tay, không ngờ nó lại nhẹ như vậy. Nguyên Đường vuốt ve tờ giấy báo trúng tuyển gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời trong kiếp trước.
Cô muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng thì nước mắt đã lăn dài.
Cuối cùng cô chỉ có thể nghẹn ngào nói: "Cảm ơn thầy!"
Nguyên Đường cúi đầu chào thật thấp.
Thầy Tiết vỗ vai cô: "Cố gắng học tập nhé."
Phải cố gắng học tập, ông ấy đã chứng kiến quá nhiều chuyện bất đắc dĩ. Nhiều năm như vậy, trong tất cả những học sinh nữ vùng nông thôn mà ông ấy đã từng dạy, chỉ có chưa đến mười em học hết chương trình, những em còn lại đều nghỉ học từ sớm.
Nguyên Đường là học sinh đứng thứ năm trong kỳ thi vừa rồi, bốn người đứng đầu, hai người đã nghỉ học, hai người còn lại nghe theo ý kiến gia đình, đi học trung cấp.
Nguyên Đường là người duy nhất đến hỏi giấy báo trúng tuyển cấp ba. Ông hy vọng việc học có thể mang đến một tương lai tươi sáng, khác biệt cho Nguyên Đường.
Nguyên Đường tiễn thầy Tiết về, sau đó cẩn thận gấp giấy báo trúng tuyển lại rồi cất vào túi, cách một phút lại sờ một lần xem nó còn ở đó không. Một lúc sau lại cảm thấy không yên tâm, muốn tìm một cái túi để đựng. Nhưng ở công trường thì lấy đâu ra túi, cô tìm mãi cũng chỉ tìm được một cái túi vải bẩn thỉu.
Hồ Minh hút thuốc một chập thì thấy nhạt nhẽo, trông Nguyên Đường tìm chỗ cất giấu tờ giấy báo trúng tuyển của cô bé như sóc tìm chỗ giấu quả thông, thì bỗng dưng trong lòng anh ta có cảm thấy gì đó rất khó tả.
"Anh nói này, em cứ để bên cạnh thì ai dám trộm của em chứ? Cần gì phải cảnh giác như vậy?"
Anh ta vẩy tàn thuốc, mặt dày giơ tay ra: "Đưa đây anh giữ cho, được chưa? Cũng để anh xem thử giấy báo trúng tuyển trường cấp ba số 1 của huyện mình trông thế nào."
Nguyên Đường nghiêng đầu nhìn anh ta chằm chằm, khiến Hồ Minh suýt nữa thì phì cười.
"Em nhìn cái gì đấy hả!"
Nguyên Đường cân nhắc một hồi, như thể đang đánh giá nhân phẩm của Hồ Minh, sau đó mới cẩn thận đưa giấy báo trúng tuyển của mình cho anh ta, nhưng đưa đến giữa chừng lại giật lại: "Anh dập tắt điếu thuốc đi."
Hồ Minh không nói nên lời nhưng cũng ngoan ngoãn dập tắt thuốc lá.
Nhận lấy tờ giấy, nhìn thấy cái tên to đùng trên đó, trong lòng anh ta ngũ vị tạp trần.
"Haiz, nhớ hồi đó ông đây cũng học hành lanh lợi lắm, nếu không phải..."
Nguyên Đường lặng lẽ lắng nghe, Hồ Minh định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ cẩn thận gấp giấy báo trúng tuyển lại.
"Trước đây anh còn thắc mắc, Yến Tử nói em muốn đi học, anh nghĩ em thi trượt thì học cái gì, hóa ra là thi đỗ trường cấp ba số 1 thật. Đây là chuyện tốt, trưa nay anh sẽ thêm cho em một món để ăn mừng!"
Không đợi Nguyên Đường từ chối, Hồ Minh đã cười hì hì: "Em không ngại enh mang giấy báo trúng tuyển của em đi khoe với người khác chứ."
Nguyên Đường: "... Đừng có làm bẩn đấy."
Hồ Minh phẩy tay, cầm giấy báo trúng tuyển chạy ra ngoài tìm ai đó để khoe.
Cách mấy bức tường mà Nguyên Đường vẫn có thể nghe rõ giọng nói oang oang của Hồ Minh.
"Bạn của em gái tao đấy, nhìn xem, con bé thông minh lắm đó, thi đỗ trường cấp ba số 1 của huyện mình đấy!"
"Tao đã bảo mày đối xử tốt với người ta rồi mà, người ta đến đây làm thêm hè thôi, sau này là sinh viên đại học đấy, ngày nào mày cũng quát tháo người ta, lần trước suýt nữa dọa anh chàng học giỏi kia chạy mất!"
"Học trò của tao đấy! Mày quan tâm tao có chính thức nhận hay không làm gì, mày chỉ cần nói có tự hào hay không thôi!"
"Sau này Hồ Minh tao sẽ có một đứa học trò học đại học!"
…
Hậu quả cho việc khoe khoang của Hồ Minh chính là Nguyên Đường phát hiện lúc nào cũng có người đến xem cô trong khi cô đang làm việc.
Thậm chí những người có con đang đi học còn muốn lôi con mình đến chỗ cô để quan sát.
Nhìn người ta xem, không những học giỏi mà còn có thể tự kiếm tiền trang trải học phí!
"Bố mẹ phải tích đức nhiều lắm mới gặp được đứa con biết báo ân như vậy!"
Chỉ học giỏi thôi thì chưa chắc Nguyên Đường đã được mọi người ở công trường nể phục, nhưng cộng với việc cô nói là đến đây để kiếm tiền học phí thì mọi người xung quanh chỉ có thể ngưỡng mộ, thậm chí có những việc nặng nhọc cũng không cho cô nhúng tay vào, chỉ để cô theo Hồ Minh học nghề thợ nề.
Sau khi nghe nói chuyện trưa nay thì ngay cả nhà thầu thường vắng mặt kia, cũng móc ra hai tệ từ trong túi, nhất quyết nhét cho cô.
Nguyên Đường không muốn nhận, Hồ Minh lập tức nhận lấy rồi nhét vào túi cho cô.
"Cầm lấy đi, ông ta muốn lấy may đấy, năm nay con trai út nhà ông ta thi toán được có hai mươi tám điểm."
Một đám đàn ông cười rôm rả.
Ở nơi không thích hợp này, và với những người không quen biết này, lần đầu tiên Nguyên Đường cảm nhận được niềm vui mà tờ giấy báo trúng tuyển mang lại trong hai kiếp người.
Niềm vui này thật xa lạ, dường như đáng lẽ ra nó phải như vậy, khi ai đó đạt được thành tích trong học tập, người đó nên được nhận lời khen ngợi và ủng hộ từ những người xung quanh.
Nguyên Đường cầm giấy báo trúng tuyển tan ca, Hồ Yến vui mừng như thể bản thân cô ấy thi đỗ vậy, cô ấy hớn hở dẫn Nguyên Đường đi ăn khuya. Hai người tìm một quán mỳ, mỗi người đều gọi một bát mỳ xào.
Sợi mì dai ngon, khi bưng ra còn được rưới một lớp dầu mè, khiến Nguyên Đường mới vừa xót một tệ hai tiền mỳ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Thịt băm nhỏ, kết hợp với mùi thơm của mì chảo cộng với mùi hành phi và dầu mè, một mùi thơm ngây ngất toả ra bốn phía.
Hai người ăn hết mì, rồi húp sạch nước dùng. No nê đến mức ợ hơi mới chịu rời khỏi quán và đạp xe về nhà.
Hồ Yến còn đang trách việc Nguyên Đường giành trả tiền với cô ấy vừa nãy, Nguyên Đường thì vuốt ve tờ giấy báo trúng tuyển như của quý, trước khi về đến nhà, cô ôm hôn nó một cái thật sâu.
"Yến Tử, cậu giúp mình một việc với."
Cô ấy đưa giấy báo trúng tuyển cho Hồ Yến.
"Cậu giữ giấy báo trúng tuyển của mình nhé, đến lúc nhập học mình sẽ lấy."
Nguyên Đường biết rõ sớm muộn gì sự trốn tránh của bố và cơn uất ức của mẹ cũng sẽ bùng nổ.
Cô biết ngày đó sẽ không còn xa nữa.
Chia tay Hồ Yến, Nguyên Đường đi đến ngôi miếu đổ nát trước, đếm số tiền kiếm được rồi cất đi.
Sau đó trở về nhà dưới ánh trăng, vừa về đến nhà thì nhìn thấy Nguyên Liễu và Nguyên Cần đang giận dữ nhìn nhau, trông hai người như vừa mới đánh nhau xong vậy, đồ đạc trong nhà rơi vãi khắp sàn.
Nguyên Đường không thèm nhìn họ, rửa mặt xong liền lên giường đi ngủ.
Nguyên Liễu bực tức dọn dẹp đồ đạc của mình, Nguyên Cần thì mím chặt môi, trong phòng này ai mà chẳng hiểu ai, cô bé cũng lười khóc lóc.
Ba người nằm chung trên chiếc giường nhưng khoảng cách của từng người lại khá xa.
Nguyên Liễu cảm thấy thật bất công! Tại sao chị cả không cần làm việc, anh hai cũng không cần làm việc, rõ ràng là trong nhà có hai người lớn đó vậy mà lại bắt cô bé làm việc! Còn Nguyên Cần, từ khi bố lên tiếng, mặc dù nó không lười biếng nữa, nhưng nó rất gian xảo! Lúc nào nó cũng cố tình nấu cơm dở rồi nói là không biết nấu, việc cho lợn ăn cũng vậy, ngày nào cô bé cho ăn thì lợn ăn bình thường, đến lượt Nguyên Cần, một rổ cỏ lợn thì chỉ cho ăn được một nửa!
Tối nay hai người đánh nhau cũng chính là vì chuyện này, Nguyên Liễu tức tối nghĩ thầm, chẳng phải là giả vờ thôi ư? Ai mà chẳng biết, ngày mai cô bé cũng sẽ làm ẩu như vậy!
Bên kia, Nguyên Cần lại nghĩ đến chị cả.
Nhìn chị cả nằm dưới ánh trăng, Nguyên Cần cảm thấy mặc dù hơn nửa tháng nay chị cả đen đi rất nhiều, nhưng rõ ràng là không gầy như cô bé và Nguyên Liễu.
Nguyên Cần cắn môi suy nghĩ, ngày nào chị cả cũng chỉ mang theo cơm hộp, cô bé nghe nói chị cả đang làm phụ hồ cho anh hai của Hồ Yến ở phố huyện. Làm phụ hồ vất vả như vậy, nếu chị cả không ăn vụng thì làm sao có thể chịu đựng nổi?