Chiếc mũ này vừa đội lên, mặt Lữ Hành lập tức xanh lè.
"Tôi tuyệt đối không phải như vậy! Đúng là tôi từng xem mắt với Trình Giáng, nhưng tôi thích Mạc Sầu là vì..."
Lý Phượng Hà chộp ngay sơ hở, đập bàn, quát lớn:
"Nghe đi, xem mắt là một người, thích lại là người khác, cậu nói xem cậu có phải là đang bắt nạt người ta không?"
Lữ Hành lập tức nói: "Tôi bắt nạt ai chứ? Tôi cũng đã nói rõ với Trình Giáng rồi, giữa chúng tôi không thể nào..."
"Đã bị lật tẩy rồi thì đương nhiên là không thể nào!"
"Nhưng cậu muốn cưới con gái nhà tôi, rồi để con bé nhường suất ứng cử lao động tiên tiến cho Bạch... Bạch Mạc Sầu, chuyện này mọi người đều nghe thấy cả, đúng không?"
Lữ Hành chỉ đành gật đầu.
"Thế là do Bạch Mạc Sầu cầu xin cậu hi sinh sao?"
Ánh mắt sắc như d.a.o của Lý Phượng Hà quét tới.
Bạch Mạc Sầu vô thức run run lắc đầu.
"Thế thì chính là chủ ý của Lữ đại tài tử nhà cậu rồi!"
"Sao nào? Cưới cậu thì thành hoàng hậu hay quý phi chắc?"
"Phụ nữ lấy cậu thì là vinh quang trời ban à? Lữ đại tài tử tài giỏi đến mức nào thế, tốt nghiệp trường đại học nào, ai dạy cậu thành tài vậy hả?"
Lý Phượng Hà lại đập một cái lên bàn.
Cả phòng, dù bị mắng hay không bị mắng, đều không nhịn được mà run lên.
"Lữ Hành, cậu là cái dạng người gì, hôm nay nhà tôi coi như đã thấy rõ rồi."
"Tôi, Lý Phượng Hà, thích xã giao, trong ban kỷ luật có bạn, hội phụ nữ có bạn, ngay cả phòng hành chính tổng hợp của nhà máy tôi cũng có bạn tri kỷ. Biết chưa hả?!”
"Lão Trình nhà tôi, ở trong nhà máy danh tiếng thế nào, cậu cũng rõ. Không nói đến chuyện hô một tiếng có trăm người hưởng ứng, nhưng gọi vài đệ tử thì vẫn đủ dùng."
"Kể từ hôm nay, cầu đi cầu, đường qua đường. Nhưng nếu sau này tôi mà nghe được một lời nào nói xấu Trình Giáng, cậu đoán xem, nhà tôi sẽ làm gì?"
Lữ Hành mím môi, rốt cuộc không dám hé răng nửa lời.
Lý Phượng Hà cuối cùng liếc nhìn Bạch Mạc Sầu:
"Còn cô, thì nên tự biết thân biết phận đi. Nhặt giày rách thì cũng phải là loại người ta không cần nữa, nếu không, dù có rách, cô cũng nhào lên mà nhặt, đến mèo còn phải cào cô một trận!"
Nói xong, còn cố tình "meo" một tiếng.
Bạch Mạc Sầu bị dọa chui tọt ra sau lưng Lữ Hành, nhưng vẫn không quên liếc tôi một cái đầy phức tạp xen lẫn đắc ý.
Lữ Hành dịu dàng an ủi:
"Đừng sợ, đừng sợ, vẫn còn anh ở đây."
Dù đã sống qua cả một đời, tôi vẫn thấy buồn nôn đến mức không chịu nổi.
06
Về đến nhà, tôi ngắm nhìn ký túc xá công nhân mà mình từng sống khi còn con gái, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Mãi đến bữa tối, nghe ba mẹ trò chuyện, tôi mới dần bình tĩnh lại.
"Phượng Hà, chúng ta cứ thế mà bỏ qua cho thằng nhóc Lữ Hành và con nhỏ Bạch Mạc Sầu sao?"
"Không thì làm sao? Anh thật muốn để Trình Giáng không được bầu làm lao động tiên tiến à? Dù gì lần này, ai cũng thấy con bé ra tay đánh người. Lữ Hành là sinh viên đại học, Bạch Mạc Sầu ở trong nhà máy không biết hút hồn bao nhiêu người. Hai đứa nó chịu không truy cứu, thì mình nên đưa quà thì đưa, nên qua lại thì qua lại, thế nào cũng phải để Trình Giáng lấy lại tư cách tranh cử mới được."
"Ba, mẹ, hai người đừng làm vậy. Con không muốn ứng cử tiên tiến nữa."
Ba tôi nhìn ra tôi có gì đó không ổn.
"Con từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, ba còn vài cậu thanh niên, tuy không phải sinh viên đại học, nhưng cũng ổn, mai ba giới thiệu cho con?"
Lý Phượng Hà nhếch môi:
"Trình Giáng nhà mình sao có thể vì đàn ông mà khóc chứ? Chắc chắn là vì chuyện ứng cử tiên tiến mà buồn!"
Tôi l.i.ế.m môi, không nhịn được hỏi:
"Mẹ, nếu con thật sự hồ đồ lấy Lữ Hành, sau này mới phát hiện anh ta trong lòng có Bạch Mạc Sầu, nhưng anh ta cứ không chịu thừa nhận, con muốn ly hôn mà không ly được, cứ thế vì Lữ Hành mà bị trói cả một đời, thì... con có phải là quá vô dụng không?"
Phượng Hà nhún vai:
"Con gái mẹ thì không thể nào, ít nhất con sẽ như hôm nay, đánh cho đôi cẩu nam nữ đó một trận, rồi lột sạch ném ra sân lớn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chuyện đó, kiếp trước tôi thật sự đã làm, còn không chỉ một lần, chỉ là chưa từng lột sạch bọn họ.
Lão Trình lẩm bẩm:
"Con còn có ba với mẹ, nhà ta nhất định sẽ giúp con dạy dỗ đôi cẩu nam nữ đó!"
Nhưng, năm tôi vừa sinh con trai.
Có một hôm, tôi phát hiện sổ tiết kiệm trong nhà chỉ còn số không, dầu gạo trong nhà cũng cạn sạch.
Vừa bước ra khỏi tòa ký túc xá, định lên phố mua sắm.
Kết quả lại thấy Lữ Hành xách nửa bao gạo đi vào nhà họ Bạch.
Tôi đương nhiên là xông vào nhà gây chuyện.
Ba mẹ tôi nhận được tin, trên đường từ quê trở lại đã gặp tai nạn xe…
"Ba mẹ, con xin lỗi."
Tôi sụp đổ òa khóc.
"Gái à, đừng khóc nữa, chuyện này không phải lỗi của con, con không có gì phải xin lỗi ba mẹ cả."
"Nếu con thấy mất mặt, thì càng không nên khóc, công việc con cứ đi làm bình thường, dù sao ba mẹ cũng không để con chịu thiệt thòi như vậy đâu."
Tôi rơi nước mắt nhìn ba mẹ, trong lòng dần trở nên sáng suốt và tỉnh táo.
Đó là ba mẹ ruột của tôi, cả đời yêu thương tôi nhất, sao có thể oán trách tôi?
Nhưng khi tin dữ truyền về, Lữ Hành không chỉ một lần mắng tôi trước mặt:
"Tất cả là vì cô đa nghi, phá hỏng thanh danh và sự nghiệp của tôi chưa đủ, còn hại c.h.ế.t cả ba mẹ cô!"
"Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, ông Bạch có ơn với tôi, nên tôi mới chăm sóc Mạc Sầu."
"Chúng tôi vốn trong sạch, hôm đó trong nhà không chỉ có Mạc Sầu, còn có cả mẹ cô ta, sao cô có thể dùng suy nghĩ bẩn thỉu như vậy để nghi ngờ tôi!"
"Ba mẹ cô chết, rõ ràng là vì sự độc ác và hẹp hòi của cô mà ra."
……
Về sau nhiều năm cãi vã kịch liệt, Lữ Hành luôn dùng chuyện này để đ.â.m vào tim tôi, khiến tôi mãi sống trong hối hận và tự trách.
Nhưng nếu không có chuyện mập mờ giữa hắn và Bạch Mạc Sầu làm mồi lửa, thì tất cả đâu có xảy ra.
07
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Nghe nói chưa? Lữ đại tài tử nửa đêm bị bạn cùng phòng đưa vào bệnh viện."
“Bạch Mạc Sầu không sao chứ?”
“Không nghe nói gì. Nhưng Lữ đại tài tử thì cứ khăng khăng nói là viêm ruột thừa phát tác, không nhắc gì đến chuyện bị Trình Giáng ra tay.”
“Vậy cũng coi như có chút khí khái đàn ông.”
“Khí khái gì chứ? Vốn dĩ là ăn trong nồi nhìn trong bát.”
“Ai bảo người ta là đại tài tử được giám đốc xưởng xem trọng, ngoại hình trong xưởng cũng khiến khối người ngã gục. Trình Giáng mà so với anh ta, còn kém xa mấy bậc…”
Hôm sau, tôi đến xưởng làm việc.
Quả nhiên, trong xưởng bàn tán xôn xao, vừa thấy tôi xuất hiện liền lập tức tản ra.
“Ui, bà chằn tới rồi, dọa người c.h.ế.t đi được.”
Người lên tiếng chính là nữ công nhân họ Đào tên Oánh, hôm qua đứng ngoài cửa sổ xem kịch vui, còn tiện thể xỏ xiên chuyện tôi với Lữ Hành không xứng đôi.
Nói ra thì, tôi với cô ta cũng gần ba mươi năm không gặp rồi.
Kiếp trước, chúng tôi từng làm đồng nghiệp một thời gian ngắn.
Rõ ràng chẳng tiếp xúc mấy, vậy mà cô ta cứ thích chĩa mũi vào tôi, ghét ra mặt.
Khi đó tôi đang đắm chìm trong niềm vui tân hôn.
Dù gì thì tôi cũng lấy được một trong số ít sinh viên đại học trong xưởng là Lữ Hành, người vừa dịu dàng, vừa đẹp trai, lại còn tiền đồ xán lạn.
So với đám nam công trẻ tuổi trong xưởng, Lữ Hành đúng là hạc đứng giữa bầy gà.
Trong xưởng người nhiều miệng lưỡi, Đào Oánh là cái thá gì chứ?