[Thập Niên 80] Vạch Trần Bậc Thầy Quản Lý Thời Gian

Chương 2



Bạch Mạc Sầu vội vàng liếc mắt đưa tình với Lữ Hành.

 

Lữ Hành cũng tỏ vẻ tràn đầy yêu thương.

 

Bác sĩ xưởng bị ghê tởm đến mức không chịu nổi.

 

“Bị đánh đến mức phải vào phòng y tế rồi mà còn không yên phận, chê tôi ra tay mạnh thì đi bệnh viện mà khám!”

 

Bên ngoài phòng y tế đầy những người giả vờ đi ngang qua nhưng thực chất là đứng lại hóng chuyện.

 

“Yo, đây chính là đôi uyên ương hoang dã bị đánh đó hả?”

 

“Phải rồi, con nhỏ đó năng lực làm việc không có, muốn được xét danh hiệu tiên tiến nên bảo người yêu đi quyến rũ Trình Giáng.”

 

“Trình Giáng bị ghê tởm đến mức đánh thằng đó một trận ngay tại chỗ, kết quả là con nhỏ kia cũng bị vạ lây... haha, bị đánh một thể luôn.”

 

“Vì một cái danh mà nó cũng dám hy sinh cả Lữ đại tài tử.”

 

“Đại tài tử gì chứ, giờ bị mê đến thành Lữ đại ngốc rồi còn đâu.”

 

“Hai người họ đã yêu đương thắm thiết như thế rồi, Lữ đại tài tử còn mặt mũi nào mà nói mình độc thân, muốn tìm hiểu con gái trong xưởng?”

 

“Tài tử mà, một giai nhân sao đủ, chắc phải có vài ba người để lựa chọn chứ.”

 

……

 

Tôi biết, mấy lời này sẽ nhanh chóng lan truyền khắp tai từng người trong xưởng.

 

Nhưng từ xưa đến nay, dư luận vốn không thể kiểm soát được.

 

Cũng có một hai người lên tiếng khác biệt.

 

“Bạch Mạc Sầu đơn thuần, dịu dàng, không chừng là do Trình Giáng ghen tỵ nên mới cố ý đánh cô ta đấy.”

 

“Tôi thấy Lữ đại tài tử với Trình đại man tử vốn không xứng, là Trình Giáng hận Lữ Hành không chọn mình nên mới đánh người ta thì có, thật là dữ dằn!”

 

Người nói là một nữ công nhân trẻ trung xinh đẹp.

 

Người bên cạnh còn kéo cô ta một cái.

 

Nhưng cô ta lại tỏ vẻ không hề bận tâm.

 

Lúc này, bên ngoài vang lên một trận ồn ào.

 

“Ai dám bắt nạt con gái tôi vậy hả?”

 

04

 

Từ ngoài cửa bước vào một ông già cao lớn, lưng quay về phía ánh sáng, mặc đồ công nhân dính đầy dầu máy, thắt lưng giắt một cái mỏ lết, bước đi hào sảng ngút trời, mà lại như một vị anh hùng từ ánh sáng vạn trượng bước ra!

 

Là lão Trình, ba tôi nghe tin tôi gặp chuyện, vội vã dẫn theo mấy người học trò đến phòng y tế, đến để hậu thuẫn cho tôi.

 

Nước mắt tôi trào ra ngay tức thì.

 

Tính luôn kiếp trước của tôi, cũng đã hơn ba mươi năm không gặp ba tôi rồi.

 

“Ba ơi!”

 

Kích động quá mức.

 

Tôi vừa khóc vừa gào nhào vào lòng ông.

 

Lão Trình đầu tiên bị hoảng hốt một phen.

 

“Này, con gái, ai khiến con bị ấm ức lớn thế này hả?”

 

Đám học trò sau lưng đều sững sờ.

 

“Trời đất ơi, ghê thật đấy!”

 

“Chị Giáng nhà mình mà cũng biết khóc cơ à?”

 

“Thằng chó nào không biết điều ra đây chịu đòn đi! Ai dám bắt nạt chị Giáng nhà tụi này đến mức khóc gọi ba vậy hả?”

 

Bác sĩ xưởng biết lão Trình từ trước đến nay là một tay chơi có tiếng trong khu xưởng.

 

Lập tức chui ngay vào phòng trong rồi khóa cửa trái lại từ bên trong.

 

Tiếng đóng cửa quá lớn còn làm rơi mấy lọ thuốc trên tủ.

 

Một tiếng va vỡ giòn tan của thủy tinh vang lên.

 

Tôi ôm lấy cánh tay ba, nghẹn ngào không thành tiếng.

 

Ba tôi nhìn cặp uyên ương đáng thương trong phòng.

 

Cặp uyên ương đáng thương kia thì ôm chặt nhau, run rẩy nhìn về phía chúng tôi.

 

Cảnh tượng đó chẳng khác nào tụi tôi sắp xông vào chia rẽ đôi uyên ương, độc ác vô cùng.

 

“Con gái… đây là ai vậy?”

 

Lữ Hành lên tiếng: “Sư phụ Trình, là cháu mà!”

 

Lão Trình cau mày.

 

“Ờ… không nhận ra, cháu là… Lữ Hành à?”

 

“Còn cô gái này là…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bạch Mạc Sầu lên tiếng: “Cháu là Bạch Mạc Sầu.”

 

“Ồ, con gái nhà họ Bạch, cái đứa bệnh sắp ngã ra đấy mà… nhìn cũng chịu đòn dữ hen.”

 

Lữ Hành nghe ba tôi nói chuyện còn khá khách sáo, lập tức mạnh miệng lên.

 

“Sư phụ Trình, con gái chú thật quá khiến người ta thất vọng rồi, cho dù cô ấy không đồng ý lời cầu hôn của cháu, thì cũng không thể ra tay đánh cháu và cô Bạch vô tội thế này được!”

 

Hừ…

 

Lữ Hành bị đánh rơi kính là thật mù, chẳng cần phải giả vờ gì hết.

 

Trước mặt ba tôi, giám đốc xưởng, tổ trưởng tổ sản xuất đều nghe rất rõ, vậy mà còn dám bịa đặt trắng đen để giữ thể diện.

 

Lão Trình nheo mắt lại, quả đ.ấ.m to như cái nồi sắp tung ra rồi.

 

Chỉ nghe ngoài cửa vang lên tiếng quát giận dữ đầy khí phách của một người phụ nữ trung niên:

 

“Ai nói con nhỏ đó vô tội?”

 

Lý Phượng Hà, đầu một nửa là tóc uốn xoăn, nửa còn lại là lông cừu xù, chống nạnh, trợn mắt, bước chân khí thế, xuất hiện như một bà hoàng đầy uy lực.

 

“Mẹ ơi!”

 

Tôi lại lảo đảo lao tới, ôm chặt lấy bà.

 

Lý Phượng Hà mặt co giật một cái.

 

“Đừng có khóc nữa, chuyện lớn chuyện nhỏ gì chứ, chẳng phải chỉ là một thằng đàn ông giả tình giả nghĩa thôi sao, không cần cũng được!”

 

Dì Lý thân với mẹ tôi, kéo theo một người nữa.

 

Thì ra là bà mai giới thiệu tôi và Lữ Hành đi xem mắt.

 

Trên đầu bà ta cũng quấn lô uốn tóc.

 

Nhìn là biết, chắc là đi làm tóc với mẹ tôi ở tiệm.

 

Nghe tin, chưa kịp lấy dụng cụ gì đã kéo nhau chạy tới đây rồi.

 

“Cái cô Bạch… cô gái nhà họ Bạch, tôi chỉ hỏi cô một câu, cô có biết Lữ Hành và Trình Giáng đang xem mắt tìm hiểu nhau không?”

 

Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Bạch Mạc Sầu.

 

05

 

Bạch Mạc Sầu dưới ánh nhìn chăm chăm của mọi người, chỉ có thể lí nhí đáp như muỗi kêu: “Biết ạ.”

 

Dì Lý liền mắng:

 

“Cô biết à, vậy thì rõ ràng là cố ý cướp đàn ông rồi còn gì!”

 

Bạch Mạc Sầu bắt đầu làm bộ uốn éo, giả vờ sắp khóc.

 

Dì Lý lại mắng: “Cô ra khỏi lòng người ta rồi hẵng khóc có được không?”

 

Lúc này Lữ Hành và Bạch Mạc Sầu mới phản ứng kịp, hai người từ lúc đầu ôm nhau đến giờ chưa từng buông ra.

 

Sau khi buông ra, sắc mặt cả hai đều rất khó coi.

 

“Bác gái Trình, cháu và Mạc Sầu không phải như cô nghĩ đâu…”

 

Lý Phượng Hà từ đầu tới giờ còn chưa liếc nhìn Lữ Hành lấy một cái.

 

Giờ mới liếc qua, tặc lưỡi hai tiếng:

 

“Bị đánh đến xấu vậy, mà thôi cũng đáng đời.”

 

“Lữ đại tài tử, giữa ban ngày ban mặt cậu ôm ấp Bạch Mạc Sầu, mà còn không chịu thừa nhận, có còn là đàn ông không đấy?”

 

Lữ Hành ngẩn người.

 

Sau lưng, Bạch Mạc Sầu cẩn thận kéo kéo áo anh ta.

 

Anh ta quay đầu nhìn cô ta, người con gái đáng thương trong lòng khiến anh ta trào dâng một ý chí bảo vệ mãnh liệt.

 

“Tôi và Mạc Sầu vừa mới xác định tình cảm dành cho nhau…”

 

Ồ hô hô.

 

Là anh ta tự miệng thừa nhận rồi nhé!

 

Lý Phượng Hà đứng mỏi rồi, kéo cái ghế ra, ngồi xuống một cách điềm nhiên như không.

 

“Lúc nãy trên đường đến đây, tôi nghe người ta nói rồi, trước mặt giám đốc xưởng, tổ trưởng tổ sản xuất, còn có mấy người mới bên phòng tổng vụ, cậu đã nói gì? Nói cậu là người mà Trình Giáng nhà tôi mãi mãi không với tới à?”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Vậy sau này Trình Giáng nhà tôi cũng không phiền cậu phải nhớ mong nữa.”

 

"Nhưng cậu quen biết với Trình Giáng qua buổi xem mắt cũng đã mấy tháng rồi, sao không xác nhận sớm, lại chờ đến khi bị Trình Giáng phát hiện hai người có gian tình mới chịu thừa nhận tiểu thư nhà họ Bạch là người trong lòng?"

 

Dì Lý phì một tiếng.

 

"Có khác gì Trần Thế Mỹ sống lại, bắt cá mấy tay không?"

 

Mẹ tôi gật đầu:

 

"Nghe đi, là người ai mà chẳng hiểu đạo lý này."

 

"Hôm nay thích người này, ngày mai lại thấy vừa mắt người khác, hôm sau nữa thì lại muốn vì ai mà hi sinh bản thân, tùy tiện đùa giỡn tình cảm nữ thanh niên, kiểu chọn phi như thế khi xem mắt, nói xem có đáng bị đánh không?"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com