Mẹ Kiều kêu lên: "Ôi trời, nhiều thế này thì ăn sao hết. Lần sau bảo nó đến nhà ăn, đừng ra nhà hàng làm gì, tốn kém."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nói rồi, bà quay sang Tạ Ngạn Chu:
"Ngạn Chu, để mẹ hâm lại đồ ăn, con với An An ăn chút gì nhé."
An An vừa định gật đầu thì Tạ Ngạn Chu đã từ chối:
"Thôi mẹ ạ, muộn rồi, An An ăn nhiều sẽ khó tiêu. Con đưa nó về, mai con qua sửa mái nhà giúp bố."
Nói rồi, Tạ Ngạn Chu nắm tay An An, quay người rời đi.
An An vẫn ngoái đầu nhìn Kiều Cẩm Nghệ đầy luyến tiếc.
Nhưng Kiều Cẩm Nghệ chỉ chú ý đến Tiểu Hoa, không để ý đến An An.
Đợi hai người đi rồi, mẹ Kiều nhìn Kiều Cẩm Nghệ, nói:
"Cẩm Nghệ à, dù con với Ngạn Chu ly hôn, nhưng An An vẫn là con của con, con đừng lạnh nhạt với nó quá."
Bố Kiều ngồi bên cạnh, khó chịu nói:
"Thôi đi bà, chuyện của bọn trẻ thì bà đừng có xía vào!"
Nói rồi, ông quay sang Tiểu Hoa, dịu giọng: "Tiểu Hoa đói không? Ăn cơm với ông chút nhé?"
Tiểu Hoa gật đầu, lí nhí: "Vâng ạ."
Mẹ Kiều hâm nóng đồ ăn Hứa Minh Triết mua, cả nhà lại có một bữa ăn khuya.
Ăn xong, Kiều Cẩm Nghệ đưa Tiểu Hoa về phòng.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai mẹ con nằm trên giường trò chuyện.
Kiều Cẩm Nghệ ôm Tiểu Hoa, dịu dàng hỏi:
"Tiểu Hoa, hôm nay chơi với anh An An có vui không?"
Tiểu Hoa rúc vào lòng mẹ, lắc đầu rồi lại gật đầu.
Kiều Cẩm Nghệ giả vờ nghiêm giọng:
"Tiểu Hoa đã hứa với mẹ là phải nói thật mà."
Tiểu Hoa cụp mắt, im lặng.
Một lát sau, con bé vẫn nói thật: "Mẹ ơi, con không thích chơi với anh An An. Con không thích anh ấy."
"Tại sao?" Kiều Cẩm Nghệ khó hiểu.
"Vì anh ấy làm mẹ buồn. Với lại, anh ấy còn hay quát Tiểu Hoa và ông bà nữa."
Nói rồi, Tiểu Hoa ngước lên, rụt rè nhìn mẹ:
"Mẹ ơi, con không chơi với anh An An, mẹ có giận không ạ?"
Kiều Cẩm Nghệ nhìn vào đôi mắt bất an của con gái, dịu dàng đáp:
"Không đâu. Con thích ai, không thích ai là quyền của con. Con đừng vì An An là con ruột của mẹ mà cố gắng chiều theo anh ấy. Con cũng là con của mẹ, mẹ cũng muốn con được vui vẻ."
Tiểu Hoa gật đầu, vẻ mặt ngây thơ:
"Con hiểu rồi ạ."
"Thôi, ngủ thôi. Ngày mai mẹ con mình cùng luyện thêu Tương nhé, chịu không?"
"Chịu ạ!"
Lời vừa dứt, Kiều Cẩm Nghệ kéo chăn cho Tiểu Hoa rồi hai mẹ con ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Cẩm Nghệ vừa mặc quần áo xong cho Tiểu Hoa thì có tiếng gõ cửa.
Cha Kiều ra mở cửa.
Tạ Ngạn Chu đứng trước cổng, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Bác ơi, Cẩm Nghệ đâu ạ?"
"Trong nhà, có chuyện gì..."
Chưa đợi Cha Kiều nói hết câu, Tạ Ngạn Chu đã vội vã xông vào.
Thấy Kiều Cẩm Nghệ, anh ta cuống cuồng:
"Cẩm Nghệ, không biết An An bị sao mà sốt cao, nổi mẩn đỏ hết cả người. Em xem giúp anh với."