Một lát sau, Kiều Cẩm Nghệ hỏi: "Anh ở Tương Dương một mình à? Sao không có ai ăn cơm cùng?"
Hứa Minh Triết khựng lại một giây, đặt cốc nước xuống, khẽ nhếch mép cười buồn:
"Bố mẹ tôi mất sớm, tôi phải sống nhờ hết nhà người thân này đến nhà người thân khác. Họ bảo tôi là sao chổi, không ai ưa, nhưng vẫn phải nuôi tôi."
"Khi trưởng thành đi làm, tôi gửi hết số tiền đầu tiên kiếm được cho họ, coi như trả ơn đã nuôi nấng tôi. Sau đó thì không liên lạc nữa."
"Sau này, tôi hùn vốn mở cửa hàng với một người bạn thân. Ai ngờ ngay trước ngày khai trương, hắn chuốc say tôi rồi ôm tiền bỏ trốn. Sau này tôi cũng gặp gỡ nhiều người, cố gắng kết giao, nhưng toàn bị phản bội."
"Dần dà, tôi chẳng mong có bạn bè gì nữa. Chắc tôi đúng là mang mệnh thiên sát cô tinh, cả đời cô đơn."
Nói rồi, Hứa Minh Triết tự giễu cười, lắc đầu.
Khi nhìn Kiều Cẩm Nghệ, ánh mắt anh ta ánh lên tia cảm kích:
"Em đồng ý ăn cơm cùng tôi, tôi thật sự rất vui."
Vẻ mặt Hứa Minh Triết lúc này hệt như chú cún con được cho miếng xương ngon, mắt lấp lánh.
Kiều Cẩm Nghệ nhìn thẳng vào mắt anh ta, đáy lòng khẽ rung động.
Lời của Hứa Minh Triết khiến cô nhớ đến Tiểu Hoa.
Kiếp trước, Tiểu Hoa có lẽ đã sống những ngày tháng như vậy.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Kiều Cẩm Nghệ dịu lại.
Cô nhìn Hứa Minh Triết, nghiêm túc nói:
"Sau này nếu không có ai ăn cơm cùng, anh cứ đến nhà tôi. Chúng ta cùng ăn, đừng ăn một mình nữa."
Hứa Minh Triết ngẩn người: "Như vậy có phiền em không?"
Kiều Cẩm Nghệ vội lắc đầu: "Không phiền đâu. Tiểu Hoa quý anh lắm, bé gặp anh sẽ vui đó."
"Thật ra hoàn cảnh của bé cũng gần giống anh. Lúc mới nhận nuôi, bé lúc nào cũng rụt rè, sống rất cẩn trọng, bị bắt nạt cũng không dám phản kháng."
"Bé sợ tôi không cần nữa, nên cố gắng làm hài lòng tôi và bố mẹ tôi. Mãi sau này, bé mới trút bỏ được gánh nặng, không còn dè dặt nữa, mà trở nên hoạt bát hơn."
Hứa Minh Triết cảm thán: "Tiểu Hoa may mắn thật, gặp được em. Em nuôi dạy bé tốt lắm."
Kiều Cẩm Nghệ cười lắc đầu: "Không phải bé may mắn, mà là tôi may mắn, có được một cô con gái ngoan như vậy."
Nói rồi, mặt cô rạng ngời hạnh phúc.
Trong lúc trò chuyện, món ăn Hứa Minh Triết gọi đã được mang lên.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Ăn xong, Kiều Cẩm Nghệ đứng dậy tính tiền, nhưng Hứa Minh Triết đã ngăn lại:
"Mời em ăn cơm, sao tôi để em trả được. Tôi thanh toán từ trước rồi."
Nói rồi, Hứa Minh Triết xách mấy hộp đồ ăn, gọi Kiều Cẩm Nghệ ra xe.
Kiều Cẩm Nghệ thấy anh ta xách nhiều đồ ăn như vậy, nghĩ anh ta chưa no, không hỏi gì thêm.
Hứa Minh Triết chở Kiều Cẩm Nghệ về thôn Lan Hoa.
Nhà họ Kiều ở thôn Lan Hoa.
Trước khi xuống xe, Kiều Cẩm Nghệ nói với Hứa Minh Triết: "Hôm nay làm phiền anh rồi. Lần sau em mời anh ăn cơm. Hôm nay muộn quá, em không giữ anh lại. Anh về cẩn thận."