[Thập Niên 70] Thay Đổi Cuộc Đời Sai Lầm

Chương 2



Vừa bước vào cửa, liền thấy một bà mai đang ngồi trong phòng nói chuyện xem mắt cho Mạnh Bảo Nhi.  

 

Bà mối Vương hớn hở kể:  

 

“Thằng Lý Mã Tử tuy từng ngồi tù, nhưng giờ nó cải tà quy chính rồi. Giờ nó làm ở mỏ than, một ngày kiếm tới ba mươi đồng. Nếu gả cho nó thì khỏi cần xuống nông thôn nữa…”

 

Mạnh Bảo Nhi nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, nước mắt cũng theo đó mà rơi lã chã.  

 

Mẹ tôi thì tức đến nỗi lập tức chộp lấy cây chổi, hùng hổ đuổi bà mai ra khỏi nhà.  

 

Sau đó, bà ta ôm chầm lấy Mạnh Bảo Nhi, đau lòng đến mức giọng run lên:  

 

“Bảo Nhi của mẹ, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ gả con vào nhà tử tế, tuyệt đối không để con chịu thiệt đâu…”  

 

Tôi chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt mà trong lòng vừa đắng vừa chua xót.  

 

Sự yêu thương bao bọc mà mẹ dành cho Mạnh Bảo Nhi — tôi chưa từng được nếm trải dù chỉ một chút.  

 

Mạnh Bảo Nhi vùi đầu trong lòng mẹ, bờ vai run run, tiếng khóc nức nở không dứt, nhưng lời nói ra vẫn vô cùng rõ ràng:  

 

“Đời con khổ quá đi… huhuhu…”  

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

“Từ nhỏ sức khỏe đã yếu đã đành, giờ còn phải xuống nông thôn… huhu… mẹ ơi! Con chỉ cần nghĩ đến cái mặt đầy rỗ của thằng Mã Tử là con buồn nôn, con muốn ói!”  

 

Nghe vậy, lòng mẹ Mạnh càng quặn thắt hơn nữa.  

 

“Đừng khóc, đừng khóc nữa, khóc nhiều hại thân. Mẹ đi luộc cho con quả trứng gà tẩm bổ.”  

 

Từ đầu đến cuối, bà ta chẳng buồn liếc nhìn tôi một cái, cứ thế đứng dậy đi vào bếp.  

 

Mạnh Bảo Nhi ngẩng mặt, đôi mắt vẫn đẫm lệ, tiếp tục kể lể những nỗi khổ của mình.  

 

Tôi siết chặt tay.  

 

Tôi hiểu rất rõ — những lời kia là cố ý nói cho tôi nghe.  

 

Kiếp trước cũng vậy, Mạnh Bảo Nhi khóc lóc trước mặt tôi, khóc đến mềm lòng, lại thêm cha mẹ không ngừng thuyết phục, cuối cùng tôi mới gật đầu đồng ý đi xuống nông thôn thay chị.  

 

Thế nhưng, lần này tôi mãi không có phản ứng.  

 

Cuối cùng, tiếng nức nở của Mạnh Bảo Nhi cũng dần nhỏ đi, trong phòng chỉ còn tiếng thút thít khe khẽ.  

 

Một lúc lâu sau, cô ta mới nhẹ nhàng cất giọng:  

 

“Em gái à, chị thật sự rất ghen tỵ với em, có được một người bạn trai tốt như vậy…”  

 

Câu nói đó khiến tôi trở tay không kịp.  

 

Tim tôi bỗng hụt hẫng, đôi mắt đen sâu thẳm liền lạnh xuống, tôi nhìn chị ta chăm chú:  

 

“Chị cả, sao chị lại nói thế?”  

 

Mạnh Bảo Nhi nhíu mày, tay đặt lên n.g.ự.c như đang khó chịu.  

 

Cô ta mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp có chút tiều tụy, thoạt nhìn trông như một nàng Tây Thi mỏng manh yếu đuối.  

 

Tôi nhỏ hơn Mạnh Bảo Nhi hai tuổi, nhưng lại cao hơn một cái đầu. Hai người đứng cạnh nhau, ai cũng ngỡ tôi là chị.  

 

Tôi vẫn còn nhớ, hồi nhỏ có lần hai chị em cùng bị sốt, vậy mà cha mẹ chỉ bế một mình Mạnh Bảo Nhi đến trạm xá, bỏ tôi lại ở nhà sốt mê man suốt hai ngày.  

 

Lúc này, nàng “Tây Thi” kia ôm ngực, mắt đẫm lệ như mưa, cất giọng nghẹn ngào:  

 

“Em gái… em có thể… để chị và Lục Phàm kết hôn giả được không?”

 

Chương 3

 

Tôi nghẹn thở một nhịp.

 

Tôi biết Mạnh Bảo Nhi có thể sẽ nói những điều khó nghe, nhưng không ngờ — lại trơ trẽn đến mức này!

 

Một cơn tức nghẹn nơi lồng ngực, nhưng tôi vẫn cố nén lại, không bộc phát.

 

Giọng nói lạnh lùng như băng:

 

“Chuyện hôn nhân không phải trò đùa. Tôi sẽ không đồng ý, Lục Phàm cũng sẽ không đồng ý.”

 

Mạnh Bảo Nhi thì cuống lên, vội vàng tiến tới kéo tay tôi:

 

“Chỉ cần em đồng ý, Lục Phàm nhất định sẽ gật đầu!”

 

Lời này khiến lòng tôi lạnh đi.

 

Tôi lập tức phản tay siết chặt lấy tay cô ta, mắt nhìn thẳng không buông:

 

“Chị cả, chị nói vậy là có ý gì? Tại sao Lục Phàm lại đồng ý?”

 

Trên mặt Mạnh Bảo Nhi thoáng qua một tia chột dạ, thấy tôi nhất quyết truy hỏi đến cùng, bất chợt hét lên một tiếng rồi ngất xỉu tại chỗ.

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì phía sau đã vang lên tiếng kêu hoảng hốt của mẹ tôi:

 

“Bảo Nhi! Con sao vậy?”

 

Mẹ hốt hoảng chạy tới, lập tức xô mạnh tôi ra để đỡ lấy con gái đang ngã lăn trên sofa.

 

Tôi bị đẩy ngã về phía bàn, phần hông đập thẳng vào mép, đau buốt như bị kim châm — e rằng sẽ bầm tím một mảng.

 

Nhưng mẹ tôi chẳng hề đoái hoài. Bà ta chỉ một mực ôm lấy Mạnh Bảo Nhi, giọng đầy căm phẫn mắng tôi:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Mạnh Phối Lan, có phải mày bắt nạt chị mày không? Mày nói gì mà khiến chị mày ngất xỉu vậy hả?”

 

“Còn đứng đó làm gì? Không mau cõng chị mày đến trạm xá!”

 

Dưới sự thúc ép của mẹ, tôi đành phải cắn răng cõng Mạnh Bảo Nhi đến trạm y tế.

 

Bác sĩ khám xong, chỉ bình thản nói không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một chút là ổn.

 

Tôi nghe vậy, trong lòng càng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

 

Trong khi đó, mẹ đã quỳ xuống đất cầu khấn rối rít:

 

“Xin Bồ Tát phù hộ cho con gái tôi, đừng để nó xảy ra chuyện gì…”

 

Không lâu sau, cha và cậu em út Mạnh Diệu Tổ nghe tin cũng chạy tới.

 

Vừa thấy hai người, mẹ Mạnh lập tức kéo lấy mà than khóc kể lể:

 

“Tất cả là do con hai cả đấy, nó làm Bảo Nhi tức đến ngất xỉu rồi!”

 

Nghe vậy, hai cha con lập tức nổi trận lôi đình.

 

Mạnh Diệu Tổ chỉ thẳng mặt tôi:

 

“Chị hai, sao chị lại như thế? Rõ ràng chị biết sức khỏe của chị cả yếu, còn cố tình chọc tức chị ấy đến mức ngất đi?”

 

Cha Mạnh càng giận dữ, chỉ tay vào tôi mắng lớn:

 

“Mau quỳ xuống! Đợi đến khi chị mày tỉnh lại thì mới được đứng dậy!”

 

Tôi nhìn những “người thân” trước mặt, chỉ thấy trong lòng nghẹt thở đến cực điểm.

 

Giọng tôi khàn khàn vang lên:

 

“Chị cả nói muốn đám cưới giả với bạn trai của con, con không đồng ý… chuyện đó cũng là lỗi của con sao?”

 

Một câu nói như tiếng chuông giáng xuống, khiến cả nhà họ Mạnh ngẩn người tại chỗ.

 

Trên đời nào lại có chuyện chị cả đám cưới giả với chồng của em gái?

 

Hơn nữa, vào thời buổi này mà dám l.o.ạ.n l.u.â.n quan hệ nam nữ — nếu để người ngoài biết, e rằng cả nhà không ngóc đầu lên nổi.

 

Chưa đợi mọi người kịp phản ứng, đúng lúc ấy, Mạnh Bảo Nhi lại “đúng lúc” tỉnh dậy, lập tức khóc rống lên:

 

“Con chỉ muốn kết hôn giả để không phải đi xuống nông thôn thôi, vậy mà cũng sai sao?”

 

Cả nhà họ Mạnh lập tức cuống cuồng, vội vàng vây quanh giường an ủi cô ta.

 

Nhưng Mạnh Bảo Nhi lại càng khóc to hơn, nước mắt nước mũi giàn giụa như sắp ngất tiếp đến nơi.

 

Khuyên mãi không được, cuối cùng mẹ tôi cũng chịu hết nổi, bèn quay sang nói với tôi:

 

“Gái út, con xem chị con thế này cũng không phải cách… Hay là con nói với Lục Phàm một tiếng?”

 

Một câu ấy, khiến tôi đứng ngây tại chỗ.

 

Ánh mắt tôi quét qua từng gương mặt đầy mong đợi của người nhà họ Mạnh, cuối cùng nghiến răng bật ra ba chữ:

 

“Không. Thể. Nào.”

 

Không muốn tiếp tục dây dưa thêm nữa, tôi lập tức quay người rời khỏi.

 

Tối hôm đó, tôi không nói thêm một câu nào với gia đình.

 

Hôm sau là thứ hai.

 

Từ sáng sớm, tôi đã đến xưởng vải nhận ca làm.

 

Ngồi xuống vị trí quen thuộc, trong lòng tôi dâng lên bao nhiêu cảm xúc hỗn độn.

 

Năm mười tám tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi đã tự mình xin được công việc này.

 

Nhưng chưa làm được bao lâu, mới hai năm đã phải nhường lại cho cậu em trai Mạnh Diệu Tổ.

 

Kiếp trước, lúc ấy mẹ tôi còn lừa tôi rằng:

 

“Công việc này cứ để Diệu Tổ làm trước, chờ con đi vùng kinh tế mới về sẽ trả lại cho con.”

 

Nghe sao mà hay ho, đầy tình nghĩa…

 

Nhưng đến năm 1977, khi kỳ thi đại học được khôi phục, tôi muốn ly hôn với tên ngốc kia để quay về thành phố,

 

Tôi đã viết thư kể hết mọi khổ sở, gửi về nhà với hy vọng họ sẽ giúp mình lấy lại công việc, để có thư giới thiệu mà trở lại.

 

Kết quả thư gửi đi chẳng có hồi âm, sau này còn bị tên ngốc đó phát hiện — và đánh cho một trận thừa sống thiếu chec.

 

Vậy nên đời này, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ nghe lời cái gọi là “người nhà” nữa.

 

Nghĩ thế, tôi cố gắng gạt bỏ hết những điều phiền muộn, tập trung làm việc trong tay.

 

Nhanh chóng, một ngày trôi qua.

 

Tôi không ngờ được rằng, lúc tan ca, Lục Phàm lại đến đợi tôi trước cổng.

 

Dưới bóng cây râm mát, anh ta mặc bộ đồng phục gọn gàng, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuấn tú.

 

Cảnh tượng ấy khiến trong đầu tôi bất chợt vang lên câu nói của Mạnh Bảo Nhi…

 

“Chỉ cần em đồng ý, Lục Phàm nhất định cũng sẽ đồng ý.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com