[Thập Niên 70] Thay Đổi Cuộc Đời Sai Lầm

Chương 1



Năm 1971, tại Nam Thành.  

 

"Gái út, con đi xuống nông thôn có được không?"  

 

"Chị con yếu đuối, chịu khổ không nổi. Em trai con mới vừa trưởng thành, con nỡ lòng nào để tụi nó phải xuống nông thôn chịu khổ chứ?"  

 

Vừa mới trùng sinh sang ngày thứ hai, tôi đã nghe lại câu nói y hệt kiếp trước từ miệng mẹ mình. Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt, đau nhói đến tận cùng.  

 

Kiếp trước, cũng chính vì tin vào những lời này, tôi đã nhường suất đi làm lại cho em trai, còn mình thì thay chị gái xuống nông thôn.  

 

Thế nhưng tôi nào ngờ, chuyến đi ấy lại là khởi đầu cho bi kịch cả đời mình — một đi không trở lại. 

 

Chương 1

 

Cuộc sống dưới quê gian khổ vô cùng. 

 

Tôi phải nhổ cỏ, cấy lúa, gánh phân, nuôi heo, nuôi bò… việc gì dơ bẩn nặng nhọc cũng tới tay.  

 

Ngày này qua ngày khác vất vả lao động, cuối cùng khiến tôi gầy gò tiều tụy, mặt vàng như sáp. Bi thảm hơn, tôi còn bị người ta giăng bẫy, mất sạch danh tiết, rồi bị ép gả cho một tên ngốc.  

 

Nhưng điều khiến tôi đau đớn nhất, là cho đến tận lúc chết, tôi mới phát hiện ra — chỉ hai tháng sau khi tôi xuống nông thôn, vị hôn phu Lục Phàm của tôi đã kết hôn với chị gái Mạnh Bảo Nhi!  

 

Họ giấu tôi cả đời, cũng hủy hoại cả đời tôi.  

 

Vì vậy, ngay khi được sống lại, tôi đã hạ quyết tâm… kiếp này nhất định sẽ không xuống nông thôn!  

 

Tôi phải ở lại thành phố, nắm lấy vận mệnh của chính mình.  

 

Thấy tôi ngây người ra đó, mẹ tôi vội kéo tay tôi lại:  

 

"Gái út, con có nghe mẹ nói không đấy?"  

 

Tôi hoàn hồn, lạnh nhạt thốt ra một câu:  

 

"Mẹ à, con không muốn đi."  

 

Lời vừa dứt, sắc mặt mẹ tôi liền thay đổi:  

 

"Con không đi thì ai đi? Cái nhà này, con ăn khỏe nhất, cao nhất, làm việc cũng nhanh nhẹn nhất! Hơn nữa, đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức là vì cách mạng, là vì xây dựng đất nước! Đó là chuyện vinh quang biết bao nhiêu, con hiểu không?"  

 

Tôi mím chặt môi, không nói tiếng nào.  

 

Mẹ tôi nói hay như thế, vậy sao không để chị gái Mạnh Bảo Nhi hay em trai Mạnh Diệu Tổ đi?  

 

Nói cho cùng, cũng chỉ vì thiên vị. 

 

Chị cả là con đầu lòng, được cha mẹ nâng niu như trứng mỏng. Em trai là con trai độc nhất, lại càng được xem như báu vật.

 

Chỉ có tôi, là con thứ, lại là con gái, từ nhỏ đã bị xem như người thừa trong nhà.  

 

Thế nhưng, lẽ ra tôi mới là người không nên đi nhất!  

 

Theo chính sách, mỗi gia đình phải cử một người trưởng thành đi, nhưng nếu người đó đã có đơn vị công tác, hoặc lấy chồng có công việc ổn định thì có thể miễn trừ.  

 

Mà tôi vừa có việc làm, lại có hôn ước, rõ ràng không nằm trong diện bắt buộc phải đi!  

 

Nghĩ tới đây, tim tôi lại quặn lên một trận đau đớn.  

 

Thấy tôi im lặng không đáp, mẹ tôi cũng nổi giận, nói chắc như đinh đóng cột: 

 

"Con nhất định phải đi, không muốn đi thì càng phải đi! Dù sao đi nữa, chị con và em con là không thể đi!”

 

Tôi không muốn nghe thêm gì nữa. Lặng lẽ nhìn mẹ thật sâu một cái, rồi quay người, chạy vụt ra khỏi phòng.  

 

Thế nhưng khi lao ra đến con phố lớn, tôi bỗng khựng lại.  

 

Kiếp trước, kể từ khi tôi xuống nông thôn, cho đến lúc c.h.ế.t cũng chưa từng trở lại thành phố. Bây giờ, một lần nữa đứng giữa nơi từng quen thuộc mà hóa xa lạ, tôi lại cảm thấy bối rối và lạc lõng.  

 

Tôi bước đi trong mơ hồ, ánh mắt dừng lại trên dòng khẩu hiệu sơn đỏ nổi bật trên bức tường trắng bên đường:  

 

[Hiến dâng tuổi thanh xuân cho nông thôn xã hội chủ nghĩa]  

 

Bỗng chốc, nước mắt tôi tuôn rơi.  

 

Kiếp trước, tôi thật sự đã dâng trọn cả thanh xuân — mới chỉ ba mươi tuổi, tôi đã vì khó sinh mà b/ăng hu/yết qua đời.  

 

“Phối Lan? Sao em lại khóc vậy?”  

 

Đúng lúc ấy, một giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên bên tai tôi.  

 

Vừa nghe thấy giọng nói ấy, toàn thân tôi liền run lên, tôi từ từ quay đầu lại — và lập tức nhìn thấy gương mặt điển trai như ánh sao sáng rọi trong lòng tôi.  

 

Là Lục Phàm.  

 

Hiện tại, anh ta vẫn còn là vị hôn phu của tôi.  

 

Giữa ngày hè nắng gắt, ánh mặt trời như thiêu đốt tất cả.  

 

Trái tim tôi cũng như bị nắng nung chín, đập thình thịch liên hồi.  

 

Nếu nói điều khiến tôi đau đớn nhất đời, ngoài sự thiên vị và tuyệt tình của cha mẹ, thì chính là sự phản bội của Lục Phàm.  

 

Anh từng thề sẽ chờ tôi về thành kết hôn. Ấy vậy mà chỉ chưa đầy hai tháng sau khi tôi xuống nông thôn, anh ta đã cưới Mạnh Bảo Nhi...  

 

Một bàn tay khô ráo nóng rực đặt lên trán tôi. Lục Phàm cau mày lo lắng:  

 

“Phối Lan, mặt em đỏ quá, có phải bị cảm nắng rồi không?”  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi hoàn hồn, miễn cưỡng nở một nụ cười:  

 

“Không sao đâu, chỉ là hơi nóng quá thôi.”  

 

Nghe vậy, Lục Phàm mới thở phào:  

 

“Vậy đi với anh, uống chút nước đậu xanh cho mát.”  

 

Lúc này, tôi mới nhận ra chẳng biết từ lúc nào, tôi đã đi đến trước cửa nhà Lục Phàm.  

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Nhà họ Lục có một cái sân nhỏ, được xem là hộ khá giả nhất khu này, không cần phải chen chúc trong căn nhà chật hẹp với mấy thế hệ như người khác.  

 

Bản thân Lục Phàm cũng rất ưu tú — anh ta có biên chế ngành công an, cha mẹ đều là công nhân.  

 

Năm xưa hai người kết đôi qua buổi xem mặt, từng khiến bao người ganh tỵ với tôi.  

 

Tôi đơ người để anh ta dắt vào nhà.  

 

Vừa ngồi xuống, trong tay đã được nhét cho một bát nước đậu xanh.  

 

Nước đậu xanh rõ ràng đã được ướp lạnh trong giếng, uống vào mát lành, mềm mượt, lập tức xua tan cái nóng từ trong ra ngoài.  

 

Từng ngụm nhỏ trôi xuống cổ họng, đôi mắt tôi lại cay xè.  

 

Đã mười năm rồi, tôi chưa từng được uống món gì ngon như thế này...  

 

Kiếp trước, sau khi bị ép gả cho gã ngốc, tôi chỉ được ăn cháo loãng không thấy hạt, ăn kèm chút dưa muối rồi lao động suốt cả ngày.  

 

Giây phút này, lòng tôi càng thêm kiên định — Kiếp này, tôi tuyệt đối không đi xuống nông thôn!  

 

Còn đang nghĩ ngợi, thì Lục Phàm bỗng nói một câu:  

 

“Phối Lan, lát nữa em mang thêm một bát về cho chị em nhé. Dạo này sức khỏe cô ta không tốt, cần ăn uống bồi bổ.”

 

Chương 2

 

Tôi sững sờ mất ba giây.  

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lục Phàm, khàn giọng hỏi:  

 

“Anh và chị em… thân thiết từ bao giờ vậy?”  

 

Lục Phàm thoáng khựng lại, sau đó lạnh nhạt đáp:  

 

“Chỉ gặp vài lần thôi. Dù sao cô ta là chị em ruột của em, anh cũng chỉ vì nể mặt em nên mới quan tâm một chút.”  

 

Thật sự chỉ là vậy sao?  

 

Chỉ gặp vài lần mà đã biết sức khỏe Mạnh Bảo Nhi không tốt?  

 

Cho dù là muốn quan tâm người nhà của tôi đi chăng nữa, trên tôi còn có cha mẹ, sao tự nhiên lại chọn đúng một mình Mạnh Bảo Nhi mà “chăm sóc”?  

 

Trừ khi… giữa họ có gì đó.  

 

Nhận thức này khiến sắc mặt tôi lập tức tái nhợt.  

 

Tôi nhìn Lục Phàm chằm chằm, hồi lâu rồi đột ngột chuyển đề tài.  

 

“Anh có biết không? Em vừa cãi nhau với người nhà.”  

 

Quả nhiên, Lục Phàm lập tức hỏi: “Sao thế?”  

 

Tôi dùng giọng trách móc kể:  

 

“Em có công việc, lại sắp kết hôn với anh, vậy mà mẹ lại muốn em đi xuống nông thôn, còn bảo em nhường việc lại cho em trai. Em không đồng ý nên mới cãi nhau to.”  

 

“Lục Phàm, anh nói xem, em nên làm sao bây giờ?”  

 

Nghe đến đây, Lục Phàm nhíu chặt mày. Cuối cùng, anh ta đáp bằng một giọng đầy cẩn trọng:  

 

“Nếu em thật sự phải xuống nông thôn, anh sẽ đợi em.”  

 

Một câu nghe có vẻ chân thành, nhưng lại khiến lòng tôi lạnh toát.  

 

Tôi là vị hôn thê của anh ta kia mà? Nghe thấy chuyện bất công như thế, anh ta không nên đứng về phía tôi, tìm cách giúp tôi ở lại sao?  

 

Hơn nữa, tôi còn đặc biệt nhấn mạnh mình đã có công việc và không muốn đi.  

 

Trong phòng chợt trở nên yên ắng.  

 

Đôi mắt đen láy của người con gái nhìn anh ta không rời, khiến Lục Phàm thấy bất an, anh ta theo bản năng đưa tay định nắm lấy tay tôi.  

 

Nhưng tôi nghiêng người né đi.  

 

Tôi bật dậy, lạnh nhạt nói:  

 

“Cảm ơn anh đã mời nước, em về trước.”  

 

Không đợi anh ta lên tiếng giữ lại, tôi đã bước nhanh ra khỏi cửa.  

 

Chỉ đến khi hít được luồng không khí bên ngoài, vành mắt tôi mới đỏ ửng lên, không sao kiềm được nữa.  

 

Tôi đưa tay quệt đi khóe mắt, âm thầm trách bản thân — sống lại một lần mà vẫn yếu đuối đến thế.  

 

Kiếp trước lúc sắp chec vì b/ăng hu/yết, tôi cũng không rơi nổi một giọt nước mắt. Thế mà giờ đây, lại cứ muốn khóc mãi thôi.  

 

Tôi chỉnh lại tâm trạng rồi mới quay về nhà.  

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com