Tôi né được cái tát, nhưng mẹ tôi vẫn không chịu buông tha, tiến tới giật lấy giỏ rau trên tay tôi ném mạnh xuống đất.
Cả thuốc lẫn rau trong giỏ văng tung tóe.
Tôi nhíu chặt mày, đang định cúi xuống nhặt thì lại bị bà túm chặt cổ tay kéo lại:
“Mày đúng là lòng dạ sắt đá! Không nói không rằng đã tự ý gả cho người ta, đến sính lễ cũng không chịu lấy! Chính mày hại Diệu Tổ phải bỏ đi…”
Bà ta vừa khóc vừa la, chỉ trong chốc lát đã khiến không ít người xung quanh bu lại xem náo nhiệt.
Tôi cảm thấy n.g.ự.c mình nghẹn lại, nhìn đám người mỗi lúc một đông, huyệt thái dương cũng bắt đầu giật liên hồi.
Những uất ức bị kìm nén suốt hai kiếp người, đến lúc này cuối cùng cũng vỡ òa.
“Mẹ!”
“Con vẫn gọi mẹ một tiếng là vì trong lòng còn nhận mẹ là mẹ. Nhưng để ép con về quê, mẹ và cha đã làm những chuyện gì, lẽ nào trong lòng không rõ?”
“Con không vạch trần là vì giữ thể diện cho gia đình. Nhưng nếu mẹ còn tiếp tục gây chuyện, thì đừng trách con phải đến tận đơn vị của mẹ đòi lẽ công bằng!”
Ánh mắt đầy phiền muộn và thất vọng của tôi khiến bà bỗng sững sờ.
Đây là lần đầu tiên bà ta thấy con gái như vậy.
Trước nay, tôi lúc nào cũng như một con nhím cuộn tròn, im lặng chịu đựng, chẳng bao giờ dám lớn tiếng, cũng chẳng biết phản kháng.
Cũng chính vì thế mà bà luôn không thích tôi.
“Mẹ, con biết mẹ thương chị cả và em út. Nhưng tại sao?”
“Tại sao rõ ràng con có công việc, có người yêu, vậy mà người bị ép xuống thôn lại là con?”
“Lòng mẹ méo mó đến thế, lẽ nào con không được phép nghĩ cho bản thân mình một chút sao?”
Từng lời từng chữ như từng nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng bà Mạnh, khiến bà ta cứng họng, không nói nên lời.
Xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán:
“Ờ, tôi cũng nghe nói, nhà họ Mạnh vì muốn Mạnh Phối Lan nhường chỗ làm mà còn kéo nhau đến tận xưởng quậy phá.”
“Vợ chồng gì mà hồ đồ, sao không tự nhường vị trí của mình đi cho rồi?”
“Bà ngốc à, nhường cho con trai thì mất nửa số tiền, bọn họ tiếc tiền đó!”
“Nói tới nói lui, vẫn là thiên vị con trai, tiếc tiền sính lễ! Ai dè đứa con gái thứ hai không hề ngu ngốc như họ tưởng.”
Chương 28
Người sáng suốt vừa nhìn đã hiểu ngay mọi chuyện.
Bị đám đông nói đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng, bà ta gào lên với vẻ hung dữ nhưng lòng thì đã chột dạ:
“Mấy người nói bậy gì đó! Nhìn cái gì mà nhìn? Cút hết cho tôi!”
Nhưng thấy mọi người vẫn chỉ trỏ bàn tán, bà ta đành bưng mặt, chật vật bỏ chạy.
Tôi dõi theo bóng dáng vội vã rút lui kia, trong lòng lại bình tĩnh đến lạ thường.
Chỉ là khi nhìn thấy đống rau bị đổ vung vãi trên đất, tôi vẫn không nhịn được mà thở dài một tiếng.
Đang định cúi người dọn dẹp, lại có người nhanh tay hơn tôi, đang khom lưng nhặt rau lên.
Là Mục Vân Xuyên.
Tôi sững sờ mất một lúc, tim khẽ thắt lại.
Bởi vì… anh đã nhìn thấy viên thuốc.
Bóng dáng cao lớn của anh khựng lại trong giây lát, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Hai người ôm mỗi người một nỗi lòng, lặng lẽ quay về nhà.
Trên đường, không ai mở lời.
Tôi đi phía sau, nhìn bờ vai rộng của Mục Vân Xuyên phía trước, mấy lần muốn nói lại thôi.
Về đến nhà.
Hai người cùng vào bếp, Mục Vân Xuyên im lặng xử lý thịt gà, còn tôi thì đứng cạnh phụ giúp.
Mãi đến khi nồi canh gà nấu xong, anh bưng thức ăn lên bàn, tôi mới mở lời:
“Vân Xuyên, về viên thuốc đó… em có thể giải thích.”
Mục Vân Xuyên mím môi, giọng trầm khàn:
“Em nói đi.”
Tôi hít sâu một hơi, sắp xếp lời lẽ rồi mới chậm rãi nói:
“Trước đây em từng mơ thấy mình vì sinh con mà c.h.ế.t khó sinh… Em thật sự rất sợ, nên không muốn sinh con.”
Nói đến đây, tôi ngừng lại một giây:
“Nếu như… nếu như anh để tâm chuyện đó…”
“Anh không để tâm.”
Tôi còn chưa kịp nói hết, Mục Vân Xuyên đã cắt lời.
Khi nhìn thấy viên thuốc đó, sắc mặt anh nặng nề, nhưng vẫn kiên nhẫn với tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu anh chắc đã đầy ắp những suy nghĩ: Chẳng lẽ tôi không thích anh, nên mới không muốn sinh con?
Cho đến khi nghe thấy lời giải thích của tôi, anh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một nỗi xót xa.
Trước khi quay về, Mục Vân Xuyên cũng từng mơ một giấc mộng.
Anh mơ thấy tôi bị ép xuống thôn, gả cho một kẻ ngốc, cuối cùng c.h.ế.t vì khó sinh.
Chính vì giấc mơ đó, anh mới vội vàng trở về trước cả thời hạn xuống nông thôn.
May mà… tất cả vẫn còn kịp.
Những chuyện kia không xảy ra, mà tôi giờ đây vẫn đang ở bên anh, an ổn.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chỉ cần tôi ở bên anh, những thứ khác đều không quan trọng.
Chỉ cần tôi sống thật tốt là đủ rồi.
Mục Vân Xuyên siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, ánh mắt kiên định, lặp lại một lần nữa:
“Anh không để tâm. Nếu em không muốn sinh con, vậy thì mình sẽ không sinh.”
Tôi ngây người mất cả phút.
Phải biết rằng, không phải ai cũng có thể chấp nhận chuyện không có con cái.
Việc Mục Vân Xuyên có thể đưa ra quyết định như thế, trong mắt tôi là điều gần như không tưởng.
Đôi mắt tôi bỗng chốc đỏ hoe.
Tôi siết lại tay anh, nhẹ giọng hỏi:
“Anh sẽ không hối hận chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mục Vân Xuyên khẽ cong khóe môi, như thể đã sớm nghĩ xong cách giải quyết:
“Nếu em không định sinh, thì hai ta cứ sống bên nhau là được. Còn nếu em muốn có một đứa trẻ bầu bạn, mình cũng có thể nhận nuôi.”
“Chuyện đó… không phải vấn đề.”
Nghe xong, nước mắt tôi rơi xuống.
Tôi không ngờ Mục Vân Xuyên lại thực sự đồng ý. Trong lòng vừa thấy có lỗi, lại vừa thấy ấm áp đến lạ thường.
Bàn tay nóng rực ấy nhẹ nhàng lau đi giọt lệ cho tôi. Mục Vân Xuyên dang tay ôm tôi vào lòng, chậm rãi vỗ về sau lưng tôi như đang dỗ dành.
Ve sầu trên cây vẫn kêu râm ran.
Lòng tôi đã không còn hoang mang nữa. Tôi thấy may mắn biết bao vì kiếp này đã gặp được người như anh.
Ngoài cửa sổ, bầu trời như bất chợt quang đãng trở lại.
Trong căn nhà nhỏ lại vang lên tiếng nói cười, hạnh phúc như thể cuối cùng cũng có thể kéo dài mãi mãi.
Chương 29 – Ngoại truyện
Năm 1977, thôn Hướng Dương
Dưới ánh mặt trời gay gắt, một nhóm đàn ông đang làm việc trong ruộng lúa.
Lục Phàm lẫn trong đám người ấy, làn da trắng trẻo năm nào giờ đã sạm đi, không còn thấy vẻ phong lưu ngày trước.
Mồ hôi trên trán chảy xuống mắt, xót xót.
Anh lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn cánh đồng trước mặt, đôi môi khô nứt nở nụ cười khổ:
“Sáu năm rồi…”
Sáu năm, có thể nói là vô cùng gian nan.
Một đứa con được cha mẹ nâng niu từ nhỏ như anh, biết làm ruộng là gì chứ?
Ngay ngày đầu tiên đến nơi đã bị đưa ra đồng.
Làm nông không giống huấn luyện. Phải cúi người lâu khiến lưng nhức mỏi, cánh tay lặp đi lặp lại động tác gặt lúa cũng rã rời.
Lục Phàm lúc ấy mệt đến không chịu nổi, tối đó nằm trên giường nước mắt cứ thế rơi.
Nhưng người vẫn phải sống.
Anh ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng, mong ngóng một ngày được quay về.
Thế nhưng không ngờ, lại là sáu năm ròng rã.
Hoàng hôn buông xuống.
Lục Phàm gượng chịu cơn đau mỏi toàn thân, trở về khu nhà tập thể. Ở đây có mấy hộ cùng ở, chuyện nấu nướng tắm rửa hàng ngày đều cực kỳ bất tiện.
Anh ta đẩy cửa vào, lập tức thấy Mạnh Bảo Nhi đang ngồi trong phòng đọc báo.
Mạnh Bảo Nhi cũng đã già đi nhiều, làn da vàng vọt, tóc khô xơ, so với ngày trước quả thực khác biệt một trời một vực.
Nếu giờ để mẹ Mạnh nhận người, e rằng cũng phải nhìn kỹ hồi lâu mới nhận ra nổi.
Trong lòng Lục Phàm vẫn còn hận cô ta, nên bao năm nay luôn sống lạnh nhạt, xa cách.
Mạnh Bảo Nhi nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, cũng chỉ hờ hững liếc anh ta một cái. Cô ta vốn chẳng muốn nói chuyện, nhưng nghĩ đến tin tức trong tờ báo trên tay, vẫn mở miệng:
“Thi đại học được khôi phục rồi, thi đậu là có thể vào thành phố.”
Lục Phàm khựng lại trong chốc lát.
Ngay sau đó, ánh mắt anh bỗng bừng sáng:
“Thật sao?”
Mạnh Bảo Nhi gật đầu:
“Thật. Tôi sẽ chuẩn bị thi lại, tôi thật sự không chịu nổi những ngày tháng ở đây nữa.”
Lục Phàm cũng âm thầm đưa ra quyết định, anh ta cũng sẽ ôn tập, cố gắng thi đậu đại học để rời khỏi chốn này.
Tưởng tượng thì thật đẹp đẽ, nhưng thực tế lại vô cùng tàn khốc.
Hai người đã quá lâu không đụng đến sách vở, đầu óc sớm đã rỉ sét. Cả năm học hành chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, chẳng đọng lại được bao nhiêu.
Năm ấy, đương nhiên chẳng ai thi đậu.
Nhưng cũng có một tin vui khác, thanh niên trí thức được phép hồi hương.
Thế nhưng, vì hai người đã kết hôn ở địa phương, nên tự động mất đi thân phận trí thức hồi hương.
Khi nghe tin này, cả hai như bị sét đánh, nhìn nhau sững sờ rất lâu không nói nên lời.
Cho đến khi Mạnh Bảo Nhi nghe được một điều:
“Ly hôn thì có thể khôi phục lại thân phận trí thức.”
Cô ta lập tức quyết định ly hôn.
Sáu năm hôn nhân này, cô ta đã chịu đủ rồi.
Ban ngày phải làm việc ngoài đồng, tối về còn phải lo cơm nước, thân thể đã mệt mỏi rã rời. Những rung động năm xưa sớm đã nguội lạnh, chỉ còn lại là một mớ hỗn độn chán chường.
Hôm ấy, hai người đi làm thủ tục ly hôn, rồi mỗi người trở về nhà mình.
Chỉ đến khi đôi chân đặt lên đất quê hương, Lục Phàm mới bần thần nhận ra: Rốt cuộc cũng đã quay về.
Anh ta lê bước với thân thể không còn trẻ trung, từng bước một trở về nhà.
Khi ngang qua đồn công an, Lục Phàm dừng lại. Đây là nơi từng lưu giữ những ký ức đẹp nhất nửa đầu đời anh ta.
Ngay khoảnh khắc ấy, một đôi bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cổng đồn.
Không rõ vì sao, Lục Phàm theo bản năng né vào một góc.
Chỉ bởi vì, người vừa xuất hiện chính là Mục Vân Xuyên và tôi, hai người tay trong tay, tình cảm khắng khít.
Lời nói của họ lướt theo gió bay tới.
“Anh không biết đâu, hôm nay Hạo Hạo hỏi em: ‘Mẹ ơi, sao con phải đứng mà đi tiểu?’ Em thực sự không biết trả lời sao luôn đấy...”
Mục Vân Xuyên bật cười:
“Lát nữa anh sẽ nói chuyện với thằng bé.”
Người đi đường nhìn thấy hai người không khỏi thốt lên ngưỡng mộ:
“Còn trẻ mà đã làm đến phó cục, lại lấy được cán bộ Hội Phụ nữ. Không lo ăn mặc, có quyền có thế, đúng là đáng ghen tỵ!”
Lục Phàm khựng lại tại chỗ.
Hồi lâu sau, anh ta cúi đầu, nhìn đôi bàn tay nứt nẻ, xấu xí của mình, khóe môi cong lên một nụ cười đắng chát.
Nếu năm đó anh ta không d.a.o động, liệu kết cục có khác đi không?