Gương mặt tôi trắng hồng ửng nhẹ, giống như một đóa sen e ấp nở trong sương sớm. Ngay lúc ấy, tôi khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, như có một sợi tơ vô hình kéo chặt lại, không cách nào dứt ra.
Không khí trở nên ngọt ngào, vương vất hương thơm mơ hồ của cảm xúc vừa chớm nở.
Ngay khoảnh khắc ấy, Mục Vân Xuyên chẳng cần ai dạy cũng hiểu, bây giờ… nên làm gì.
Yết hầu khẽ chuyển động, anh vô thức bước lên một bước.
Khuôn mặt góc cạnh, lạnh lùng ấy… từ từ nghiêng về phía tôi.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Tôi ánh mắt như phủ một lớp sương, trái tim đập dồn dập. Tôi khẽ nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn đang đến gần.
Hơi thở nóng hổi của anh đã kề sát bên.
Gần đến mức chỉ cần nghiêng thêm một chút nữa…
Thình lình…
Ngoài cửa vang lên tiếng gọi quen thuộc của bà Lưu:
“Ôi chao, trí nhớ bà đúng là kém quá! Suýt nữa quên mất thứ này định đưa cho hai cháu!”
Chương 26:
Tiếng gọi bất ngờ vang lên khiến cả hai người giật bắn, lập tức tách nhau ra như bị điện giật.
Trong nháy mắt, mặt tôi đỏ bừng, tay chân luống cuống không biết để đâu, cả người như rơi vào trạng thái mơ hồ choáng váng.
Tôi chỉ có thể lúng túng đáp lại một câu:
“Dạ, cháu ra ngay đây.”
Bà Lưu nhìn thấy hai người đang đứng trong sân, dáng vẻ vội vàng tách ra như có tật, trong lòng lập tức hiểu ngay chuyện gì vừa xảy ra.
Bà ấy là người từng trải, chỉ liếc mắt một cái là đoán được bảy tám phần, còn cố tình nhìn tôi với ánh mắt “bà hiểu rồi đấy”, rồi cười cười dặn dò:
“Bà đến không đúng lúc rồi. Bà không làm phiền nữa đâu, nhưng mà thanh niên cũng phải biết tiết chế đó nha.”
Vừa nói, bà ấy vừa nhét mấy quả trứng gà vào tay tôi rồi mới rời đi.
Lúc này, mặt tôi đỏ đến mức sắp chín luôn rồi, nhiệt độ bàn tay cao đến nỗi cứ như có thể luộc chín mấy quả trứng ấy tại chỗ vậy.
Ngay cả Mục Vân Xuyên cũng nghe thấy lời bà Lưu nói, sắc mặt thoáng chốc trở nên mất tự nhiên.
Thế nhưng chỉ một lúc sau, anh ấy đã khôi phục lại vẻ điềm đạm thường ngày, bước tới nhận lấy mấy quả trứng trong tay tôi rồi nhẹ giọng nói:
“Hôm nay ăn trứng gà đi, con gà mái này cứ nuôi thêm đã, mai anh được nghỉ rồi sẽ thịt.”
Tôi đã lâu không được ăn thịt gà, nghe vậy thì lập tức thấy thèm, mặt vẫn đỏ bừng nhưng vẫn gật đầu nhẹ một cái.
Bữa cơm hôm đó ăn rất ngon.
Nhưng có lẽ do chuyện khi nãy quá ngượng ngùng nên suốt cả bữa, hai người đều giữ im lặng, chỉ lặng lẽ ăn, không ai mở lời trước.
Cơm là do Mục Vân Xuyên nấu, nên sau khi ăn xong, tôi giành phần rửa bát.
Tôi vừa rửa vừa thất thần, trong đầu vẫn cứ vương vấn hình ảnh của cái hôn chưa kịp chạm kia… Khóe môi vô thức cong lên, mà bản thân cũng chẳng hề nhận ra.
Rửa xong, tôi ra ngoài thì thấy Mục Vân Xuyên đang ngồi bên bàn đọc tài liệu. Tôi rót cho anh một ly nước rồi lặng lẽ đặt xuống, không làm phiền nữa.
Mà Mục Vân Xuyên, khi nhìn ly nước ấy, lại bất giác khẽ mỉm cười.
Đến khi anh xử lý xong mọi việc thì cũng đã mười giờ tối. Anh đứng dậy giãn gân cốt một chút rồi cầm quần áo đi rửa mặt.
Nước nóng tỏa hơi làm cả phòng tắm mờ mịt hơi sương.
Mục Vân Xuyên múc một chậu nước dội lên người, nhưng trong đầu lại không kiềm được mà nghĩ đến những chuyện khó tả.
Cả người anh ấy càng lúc càng nóng.
Nhiệt độ nước vốn vừa phải nay lại trở nên bỏng rát như lửa đốt.
Càng rửa, anh càng cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, bèn cởi trần, đi thẳng ra sân.
Máu huyết căng tràn không có chỗ trút, anh đành múc nước lạnh từ giếng dội thẳng lên người.
Nước giếng lạnh buốt tạt lên khiến cơ thể như bị đánh thức, tâm trạng rạo rực cuối cùng cũng dịu lại đôi chút.
Thế nhưng, chỉ một giây sau, anh lại đột ngột khựng lại.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Phía sau vang lên giọng nói khe khẽ đầy cẩn trọng của tôi:
“Vân Xuyên… là anh phải không?”
Anh quay người lại, giọng trầm thấp đáp một tiếng:
“Ừ.”
Nghe thấy câu trả lời, trái tim tôi mới chậm rãi hạ xuống.
Bình thường tôi luôn đi ngủ lúc chín giờ, nhưng hôm nay lại trằn trọc mãi không sao ngủ được. Đang định ra ngoài hóng gió thì bất chợt nghe tiếng động trong sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi giật mình, tưởng là kẻ lạ vào nhà, sợ đến mức mặt tái mét.
Mãi đến khi trăng rọi xuống, ánh sáng nhàn nhạt phủ lên vóc dáng quen thuộc của Mục Vân Xuyên, tôi mới nhẹ giọng cất lời.
Anh ấy xoay người lại, dưới ánh trăng, tôi nhìn rõ thân trên trần trụi của anh.
Tóc anh còn đọng lại vài giọt nước, nhỏ tí tách xuống chiếc cổ dài, theo đường xương quai xanh rắn rỏi mà trượt xuống… rồi biến mất trong chiếc quần vải bên dưới cơ bụng săn chắc.
Mục Vân Xuyên nhận ra ánh mắt của tôi, phần bụng dưới bỗng siết lại, cả người lập tức căng cứng.
Còn đối với tôi, cảnh tượng trước mắt này thực sự mang đến một cú sốc không nhỏ.
Tôi ngây ra mất vài giây, rồi mới vội vàng quay mặt đi. Trước đây khi ra đồng cấy lúa, tôi cũng từng thấy nhiều đàn ông cởi trần làm việc, nhưng chưa từng ai có vóc dáng khiến người ta bối rối như Mục Vân Xuyên.
Cảm giác nóng bừng dâng lên trên khuôn mặt, tôi lắp bắp hỏi:
"Anh… sao lại không mặc áo?"
Mục Vân Xuyên không đáp lời ngay, chỉ im lặng trong giây lát rồi bước chậm về phía tôi.
Thân hình cao lớn của anh lập tức phủ bóng lên người tôi, tạo thành một khoảng tối mát mẻ phía sau lưng. tôi cứ đứng ngây ra như thế nhìn anh.
Ngay giây tiếp theo, tôi thấy anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa bên má tôi ra sau tai.
Đầu ngón tay anh lướt qua, như có như không, để lại từng đợt tê dại khiến tôi run nhẹ cả người.
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.
Đúng lúc ấy, Mục Vân Xuyên khẽ cúi đầu, giọng khàn khàn mang theo hơi thở nóng bỏng vang lên bên tai:
"Nóng quá."
Chương 27
"Nóng… quá?"
Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt.
Thật ra… trời đúng là rất nóng.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của người đàn ông trước mặt, tôi lập tức nhận ra trong ánh mắt kia không chỉ đơn giản là cái nóng của thời tiết, mà còn có thứ khác… một ngọn lửa âm ỉ cháy, mang tên dục vọng.
Chỉ một ánh nhìn giao nhau, trong đôi mắt vốn điềm tĩnh ấy như bùng lên lửa lớn, dữ dội đến mức thiêu đốt lý trí.
Mục Vân Xuyên nhẹ giọng hỏi:
"Được không?"
Tôi đỏ bừng cả mặt.
Đến nước này rồi… còn hỏi có được không? Nhưng Mục Vân Xuyên, như mọi khi, vẫn luôn sợ mình đường đột, luôn giữ chừng mực mỗi khi ở bên tôi.
Anh kiềm chế đến nỗi sắc mặt đã đỏ bừng, cả người đều căng lên vì nhẫn nhịn, vậy mà vẫn giữ khoảng cách lịch thiệp.
Nhìn thấy dáng vẻ đó, tim tôi như bị bóp chặt, không nỡ.
Cuối cùng, tôi nhắm mắt lại, dùng hành động thay cho câu trả lời.
Gần như ngay lập tức, hơi thở của tôi liền bị anh đoạt lấy một cách mãnh liệt.
Mục Vân Xuyên ôm lấy eo tôi, từng bước như gió lướt qua phòng khách, vừa hôn tôi vừa đưa tôi vào phòng ngủ.
Bên ngoài, ánh trăng sáng vằng vặc.
Mà đêm nay, còn dài lắm…
Tận đến khi trời gần sáng, mọi thứ mới dần dần lắng xuống.
Tôi ngủ một giấc thật sâu. Đến lúc mở mắt ra, tôi mới cảm thấy toàn thân ê ẩm, mệt mỏi rã rời.
Bên cạnh tôi vẫn còn hơi ấm.
Có lẽ Mục Vân Xuyên chỉ vừa tỉnh không bao lâu.
Tôi xoa xoa thắt lưng, chật vật ngồi dậy đi rửa mặt. Đến khi ra ngoài, đã thấy Mục Vân Xuyên đang xử lý con gà già từ hôm qua.
Tôi sững người trong chốc lát.
Bỗng nhiên, tôi nhớ ra điều gì đó, liền tìm đại một lý do rồi nhanh chóng rời khỏi nhà:
"Em đi mua ít đồ ăn."
Chỉ cần đi qua hai con phố là tới trạm y tế. tôi vào trong, mua vội viên thuốc tránh thai, rồi mới vòng ra chợ mua vài món về nhà.
Tôi không muốn có con, nhưng cũng chưa dám nói thẳng với Mục Vân Xuyên, đành âm thầm uống thuốc, tạm thời trì hoãn chuyện này.
Thế nhưng, có đôi khi, kế hoạch chẳng thể theo kịp biến cố.
Trên đường về, tôi bất ngờ chạm mặt mẹ ruột.
Vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, lao đến định đánh:
“Đồ sao chổi, cuối cùng cũng tóm được mày rồi!”
“Tất cả là tại mày! Nếu không phải vì mày, Bảo Nhi và Diệu Tổ sao lại bỏ tao mà đi?”