Có lẽ vì đợi mãi không thấy tôi nói gì, Chu Thần An cũng im lặng.
Sự im lặng đột ngột này, như thể tái hiện lại khoảng cách của hai đứa sau khi mất liên lạc, ai cũng bướng bỉnh không chịu chủ động.
Cuối cùng đành kéo dài đến mức thành ra gượng gạo như bây giờ.
Một lúc sau, cậu ấy chủ động phá vỡ sự im lặng: “Cậu… vẫn sẽ về nước chứ?”
Tôi “ừ” một tiếng: “Tuần sau sẽ về rồi, bên này xử lý xong hết nên mới có thời gian chơi game.”
Cậu ấy lẩm bẩm: “Bảo sao trước đây hầu như không thấy cậu online…”
Dường như nhận ra mình lỡ lời, cậu ấy vội ho nhẹ để lấp liếm, rồi hỏi tiếp: “Vậy một tháng nữa có buổi họp lớp, cậu muốn đến không?”
Hồi tôi đi du học, mang theo đầy thất vọng về bạn bè cấp ba.
Nhưng hôm nay, những bình luận dưới bài viết của Chu Thần An vẫn còn rõ mồn một trước mắt — bao lời nói chân thành khiến tôi nhận ra, hóa ra vẫn có rất nhiều người tốt.
Tôi cứ khư khư đóng cửa lòng, cắt liên lạc với họ, có lẽ là không cần thiết.
Thế nên tôi đáp: “Được.”
Trước khi cúp máy, Chu Thần An căn dặn rất nghiêm túc:
“Vân Linh, cậu yên tâm, chuyện này tớ sẽ xử lý ổn thỏa. Dạo này đừng xem tin nhắn riêng nữa, nếu thấy buồn thì cứ gọi cho tớ.”
Cậu ấy đúng là đã trưởng thành — từng việc từng việc đều chu toàn.
Tôi thầm nghĩ, sự dịu dàng giấu sau lớp vỏ lạnh lùng này, mai sau rồi sẽ dành cho ai?
Trong lòng dâng lên một chút ghen tị, nhưng tôi nhanh chóng ép mình gạt nó đi.
Dưới bài viết cậu ấy bênh vực tôi đã nói rõ ràng: “Bạn học cũ, bạn tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quan hệ của chúng tôi, có lẽ cũng chỉ đến vậy.
Với tính cách kín đáo của cậu ấy, chắc hợp với một cô gái như mặt trời nhỏ — “cô ấy ầm ĩ, cậu ấy mỉm cười” — hẳn sẽ là một khung cảnh đẹp đẽ vô cùng.
Tôi bực bội lắc đầu, muốn xua đi những suy nghĩ đầy mùi dấm này.
Bỗng điện thoại “đinh” một tiếng.
Là bạn thân từ nhỏ, Thiệu Địch nhắn tin: “Linh! Hóa ra cậu là bạn của đại thần Hoàng Hôn hả?!”
Thiệu Địch là một trong số ít bạn thân của tôi.
Nhà tụi tôi đều không êm ấm, mỗi khi ba mẹ tôi cãi nhau, cô ấy đều đón tôi về nhà mình ở.
Về sau tôi ra nước ngoài, cô ấy ở lại trong nước, nhưng tình bạn chưa từng cắt đứt.
Mối quan hệ giữa tôi với cô ấy, có khi còn thân hơn với ba mẹ mình.
Tôi còn chưa kịp trả lời, cô ấy lại nhắn thêm một câu: “Khoan đã, Hoàng Hôn… chẳng phải là anh chàng thanh mai trúc mã của cậu à?”
Chuyện tôi thân với Chu Thần An, trước đây tôi có lác đác kể với Thiệu Địch.
Vì cấp ba học cùng lớp nên bọn tôi thường xuyên tiếp xúc.
Vậy nên Thiệu Địch vẫn hay gọi cậu ấy là “anh chàng thanh mai trúc mã” của tôi.
Tôi vẫn luôn nghĩ tôi và Chu Thần An chỉ là bạn.
Nhưng Thiệu Địch từ nhỏ đã rất được con trai yêu thích, lại không bao giờ tin giữa nam nữ tồn tại “tình bạn đơn thuần”.
Nghe tôi kể về chuyện giữa tôi và Chu Thần An, cô ấy vừa xúc bánh gato vừa cười gian: “Cứ chờ đi, cậu ta nhất định là thích cậu, biết đâu mấy hôm nữa sẽ tỏ tình luôn ấy chứ!”