Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em

Chương 3



Những lời ấm áp, đầy thiện ý ấy, từng chút kéo tôi ra khỏi cảm giác ngột ngạt.



Thì ra, quãng thời gian cấp ba tôi cứ ngỡ là cô đơn và bị hiểu lầm, thực ra không tệ như tôi tưởng.



Vẫn có người bịa đặt, dèm pha, nhưng cũng có người từng yêu mến tôi, hy vọng tôi sống tốt.



Điện thoại bỗng reo lên, là cuộc gọi từ Chu Thần An.



Vừa bắt máy, cậu ấy đã hỏi ngay:



“Vân Linh, cậu ổn chứ?”



Giọng nói vốn luôn lãnh đạm, lần này mang theo mấy phần vội vàng.



“Tớ ổn.” Tôi ngừng lại một chút, rồi cảm ơn, “Cảm ơn cậu đã lên tiếng giúp tớ.”



Từ khi tốt nghiệp cấp ba đến giờ, tôi và Chu Thần An chỉ còn liên lạc qua hai tin nhắn quen thuộc mỗi năm: “Chúc mừng sinh nhật” và “Chúc mừng năm mới.”



Tôi từng nghĩ tụi tôi không còn là bạn nữa, không ngờ cậu ấy lại lên tiếng giải thích.



Càng không ngờ cậu ấy lại chủ động gọi điện cho tôi.



“Rốt cuộc là do tớ làm liên lụy đến cậu, tớ mới là người cần xin lỗi.” Giọng cậu ấy dần bình tĩnh lại.



Vẫn là giọng điệu lạnh nhạt ấy, nhưng so với thời cấp ba đã trầm ổn, dày dặn hơn hẳn.



Chu Thần An nói tiếp: “Yên tâm đi, chuyện này tớ sẽ giúp cậu giải quyết. Tớ nhất định tìm ra kẻ tung tin, bắt hắn phải xin lỗi, trả lại sự trong sạch cho cậu.”



Cậu ấy vẫn là cậu thiếu niên mang khí chất trượng nghĩa ẩn sau vẻ lạnh nhạt ngày nào.



Nói ra thì đúng là trùng hợp, từ cấp hai tôi và Chu Thần An đã là bạn cùng lớp.



Nhưng vì cả hai đều ít nói, tính cách hướng nội, nên dẫu học chung cũng chẳng trò chuyện bao giờ.



Khi đó vừa vào lớp 6, có vài học sinh lớn hơn hay bắt nạt tân sinh, đòi tiền tiêu vặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Chu Thần An rất cứng cỏi, nhất quyết không đưa, nên chọc giận một đàn anh.



Người kia gọi mấy tên côn đồ đến, chờ tan học thì chặn trước cửa lớp muốn “dạy dỗ” cậu ấy.



Trùng hợp hôm đó tôi làm trực nhật với cậu ấy.



Sau giờ học, Chu Thần An nhìn ra cửa sổ một lát, rồi bước đến, chìa tay muốn lấy chổi trong tay tôi:



“Bạn học, hôm nay cậu cứ về trước đi, trực nhật để tớ làm là được.”



Tôi không hỏi gì, đưa chổi cho cậu ấy, xách cặp định rời đi.



Vừa ra đến hành lang liền thấy mấy tên anh lớn đang lượn lờ với ánh mắt chẳng tốt lành gì.



Chu Thần An ấy, gặp chuyện là một mình gánh lấy, thực ra cũng khá giống tôi.



Thế là tôi đổi hướng, chờ mấy người kia vào lớp thì lẻn theo cửa sau quay lại, trốn dưới bàn học cuối lớp.



Khi mấy tên kia vây quanh Chu Thần An chuẩn bị ra tay, tôi từ phía sau vụt mạnh cây cây lau nhà, đánh trúng tên cầm đầu khiến hắn choáng váng.



Đánh kẻ cầm đầu trước, chúng tôi chỉ vài chiêu đã hạ gục hắn, mấy đứa còn lại cũng không dám xông lên nữa.



Từ sau hôm đó, có lẽ là biết ơn, Chu Thần An vốn lạnh nhạt cũng bắt đầu thay đổi thái độ với tôi.



Khi cùng trực nhật, cậu ấy chủ động bắt chuyện.



Sinh nhật tôi, cậu ấy còn tặng quà.



Ngay cả ba mẹ tôi còn hay quên sinh nhật con, nhưng cậu ấy lại nhớ.



Tôi nhận quà, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thật ra rất vui.



04



Mải nghĩ chuyện cũ, tôi tạm quên bên kia điện thoại vẫn còn người đang chờ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com