Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em

Chương 13



Chúng tôi vội vàng qua cổng an ninh, được nhân viên đưa tới khu vực dành cho người thân và bạn bè.

Tôi nhìn lên sân khấu, các tuyển thủ vẫn chưa ra, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, trong sân vang lên nhạc nền sôi động, hai đội tuyển bước lên sân khấu dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ.

Chu Thần An mặc áo đồng phục màu xanh bạc hà, tóc hơi uốn và tạo kiểu nhẹ, khiến anh ấy trông càng sáng sủa, làn da cũng trắng hơn.

Anh ấy cúi chào cùng đồng đội, sau đó ngồi xuống làm quen thiết bị thi đấu, ánh mắt bắt đầu đảo quanh khán đài, như đang tìm kiếm điều gì đó.

Vị trí của chúng tôi gần sân khấu, ánh mắt hai bên nhanh chóng chạm nhau.

Tôi mỉm cười với anh ấy, giơ tay lên nắm thành nắm đ.ấ.m cổ vũ, mấp máy môi nói: “Cố lên nhé!”

Chu Thần An khựng lại một giây, rồi nở nụ cười.

Phía sau vang lên tiếng xôn xao của đám đông, có fan còn hét nhỏ.

“HoàngThần cười kìa! Bình thường thi đấu mặt lạnh như tiền, nay lại cười!”

“Cười với ai vậy? Cô gái khán đài là ai thế?”

“Kệ đi, chỉ cần Hoàng Thần thắng, đội thắng, cho dù anh ấy come out tại trận tớ cũng chấp nhận.”

Những lời xì xào của fan lọt vào tai, tôi thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Thiệu Địch cũng nghe thấy, liếc tôi với ánh mắt trêu chọc, ghé tai thì thầm: “Toàn là tình địch của cậu đấy, cười cái gì?”

Tôi không cho cô ấy nói đùa: “Esports quan trọng nhất là kỹ năng, tớ với họ đều quan tâm một chuyện – đội có thắng hay không.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa nói xong, trận đấu đã bắt đầu.

Đội đối thủ cũng rất mạnh, huấn luyện viên và tuyển thủ rõ ràng đã nghiên cứu kỹ, ban pick rất có chiến lược nhắm vào đội của Chu Thần An.

Chu Thần An không được chọn tướng tủ hai ván liên tiếp, trong khi đường phát triển lấy xạ thủ yếu mà đánh lại không hiệu quả như mong đợi.

Thua liền hai ván, fan đội bạn hò reo vui mừng, còn phía chúng tôi lại lặng ngắt như tờ.

Không khí dần trở nên nặng nề.

Thiệu Địch cũng không còn hứng đùa giỡn, nắm chặt băng rôn trong tay, mắt dán vào màn hình lớn, miệng lẩm bẩm: “A! Đánh A đi! Trời ơi sao cả hai chủ lực ngã rồi, giữ nhà, giữ nhà!”

Tôi lại bắt đầu dồn sự chú ý lên người Chu Thần An.

Từ khi trận đấu bắt đầu, anh ấy không hề liếc nhìn về phía tôi, tập trung điều khiển bàn phím máy thi đấu.

Dù đang bị dẫn trước, gương mặt anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ có cơ mặt căng chặt và ngón tay di chuyển nhanh chóng mới thể hiện rõ sự căng thẳng.

Mắt anh ấy dán chặt vào màn hình, thỉnh thoảng giao tiếp với đồng đội qua tai nghe, cả người như lưỡi d.a.o sắc bén, liên tục ẩn mình trong bụi, đẩy đường, tìm cách lật ngược thế cờ.

Hai mùa giải trước, đội anh ấy đều thất bại trong trận chung kết.

Chiếc cúp vô địch lần này, đối với Chu Thần An, với cả đội và các fan, đều vô cùng quan trọng.

Họ đã chờ đợi quá lâu, cũng đã bỏ ra quá nhiều công sức.

Ván ba, Chu Thần An hai lần kiểm soát được Long Bão Tố, kéo trận đấu đến giai đoạn cuối, cuối cùng cũng thấy được tia hy vọng lật kèo.

Nhưng do đã dùng quá nhiều Giáp Hồi Sinh trong các pha giao tranh trước, cả đội lần lượt nằm xuống, còn xạ thủ bên kia sống lại rồi xả sát thương điên cuồng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com