Thắng Game Nhưng Cũng Thua Em

Chương 12



Chu Thần An bất ngờ đưa tay ra, bao lấy tay tôi cùng tấm vé, để ngón tay tôi nắm chặt lấy nó.

Tay cậu ấy ấm áp và có lực, trong buổi tối lành lạnh này, khiến người ta bất giác muốn níu giữ lấy hơi ấm ấy.

“Không cần giải thích gì hết, tớ cũng chẳng có gì để giải thích.” Khoảng cách rất gần, tôi có thể thấy rõ đôi mắt đẹp của Chu Thần An, lông mi dài cong khẽ rung, “Vân Linh, tớ vẫn luôn thích cậu. Lần này cậu đến Bắc Kinh rồi, sẽ không đi nữa, cậu có thể cho tớ cơ hội theo đuổi cậu không?”

Được rồi, bây giờ thì tôi xác nhận, lúc nãy khi cậu ấy rủ tôi xuống xe đi bộ, đúng là đang ám chỉ.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ, cậu ấy thật sự thích tôi.

Tôi ngẩn người nhìn cậu ấy: “Chu Thần An, người ta vẫn nói, thích một người là sẽ không kìm được mà đi tìm cô ấy.”

“Nhiều năm như vậy, cậu chưa từng chủ động liên lạc với tớ, thật sự là thích sao?”

Chu Thần An nghe xong, khẽ cười khổ.

“Tớ chủ động tìm cậu đấy chứ, nếu không thì tại sao mỗi dịp lễ tết tớ đều cố tìm cớ nhắn tin chúc cậu?” Giọng cậu ấy hơi tủi thân.

“Cậu phản ứng quá lịch sự, tớ cũng không biết nên tiếp tục thế nào.” Anh ấy ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, “Còn những lời khác, tớ không dám hỏi thêm… Tớ sợ nếu hỏi rồi, sẽ thật sự xác nhận rằng, tớ chẳng có chút quan trọng nào trong lòng cậu.”

Nói như vậy, nếu lần này tôi không chủ động rủ cậu ấy chơi game, với tính cách cả hai đều giữ trong lòng, có khi sẽ mãi mãi bỏ lỡ nhau?

Tôi nhìn Chu Thần An với vẻ bất đắc dĩ – người luôn kiêu hãnh như cậu ấy, thì ra cũng có lúc thận trọng đến vậy.

Chu Thần An nắm tay tôi hơi run, khẽ hỏi: “Vậy… bây giờ cậu có đồng ý không?”

Tôi nhìn cậu ấy: “Vì một người mà thay đổi kế hoạch cuộc đời, đúng là điều tớ chưa từng nghĩ tới.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sắc mặt Chu Thần An không thay đổi, nhưng ánh mắt thì cụp xuống.

Tôi nói tiếp: “Nhưng nếu là cậu, tớ muốn thử.”

Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sáng rực của cậu ấy.

Ngay sau đó, tôi được ôm vào một vòng tay ấm áp, mang theo hương thơm dịu nhẹ.

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, giữa dòng xe cộ lấp lánh ánh đèn, cuối cùng tôi đã gặp lại chàng trai năm ấy.

Chu Thần An ôm tôi rất chặt, khiến tôi có cảm giác mình và vòng tay cậu ấy sẽ mãi mãi quấn chặt lấy nhau.

Người luôn lạnh nhạt điềm đạm ấy, giọng nói lại hơi run rẩy: “Vân Linh, tớ không muốn mất cậu thêm lần nào nữa.”

10

Chung kết diễn ra vào tối thứ Bảy.

Tôi đeo máy tính làm việc vội vàng đến nhà thi đấu eSports, thì Thiệu Địch đã đứng chờ tôi ngoài cửa khá lâu, gương mặt đầy lo lắng.

Vừa thấy tôi, cô ấy liền lên tiếng trách móc: “Cậu có nhầm không vậy? Đây là trận chung kết đấy, liên quan đến việc trúc mã của cậu có đoạt được chức vô địch hay không, cậu lại đi tăng ca lúc này?”

Tôi liên tục xin lỗi.

Ngành tôi làm đòi hỏi tốc độ, từng giây từng phút đều liên quan đến khối lượng công việc khổng lồ.

Một khi đã có việc, tôi không thể bỏ lại không lo mà vui chơi được.

Thiệu Địch nhanh chóng nguôi giận, tôi âm thầm cầu nguyện Chu Thần An sẽ không bị ảnh hưởng bởi việc tôi đến muộn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com