Thần Y Báo Huyết

Chương 11



11.

“Có người tới báo tin với Thái tử điện hạ!”

 

Ta bước nhanh đến trước mặt Thái tử, mỉm cười thi lễ:

“Vương phi phủ Ninh đã sinh một tiểu công tử, mẹ tròn con vuông!”

 

Tống Chiêu Nguyệt sững người:

“Ngươi chẳng phải đang bị cấm túc sao?!

Ai thả ngươi ra?

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Vương phi sinh con?

Nàng sinh thuận rồi?!”

 

“Tình hình của Vương phi hoàn toàn ổn định.”

 

“Không thể nào!”

 

“Sao lại không thể?” 

Ta cười nhàn nhã.

“Trưởng tỷ, chính tay ta đỡ đẻ. Tỷ cũng rõ y thuật của ta cơ mà.”

 

Ánh mắt Tống Chiêu Nguyệt lập tức biến sắc.

Còn ta, chưa để nàng kịp phản ứng, đã xoay người hướng về phía Thái tử, mở lời cáo trạng:

 

“Tỷ ấy sốt sắng cứu con ch.ó kia, cũng là vì tưởng nó là ái khuyển của Thái tử.

Nếu chỉ là chó hoang tầm thường, dù có c.h.ế.c ngay trước mặt, tỷ ấy e rằng cũng chẳng buồn liếc mắt.”

 

“Tỷ ấy nói chúng sinh bình đẳng, nhưng kỳ thực, trong mắt tỷ ấy, chó của Đông cung còn quý hơn mạng của Vương phi.”

 

“Loại người khinh thường nhân mạng, chỉ biết nịnh bợ quyền thế như thế….. 

Xin Thái tử đừng để bị che mắt.”

 

Ta cố tình đến phủ Thái tử một cách rầm rộ, dẫn theo không ít người dân tới cửa Đông cung hóng chuyện.

Giờ đây, họ cũng chợt nhận ra:

 

“Thì ra cứu chó chẳng qua là để lấy lòng Thái tử! 

Nói nghe thì cao đạo, thực ra giả nhân giả nghĩa! Hừ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Đúng vậy! Người ta đang sinh khó, vậy mà nàng ta vẫn đứng đó đỡ đẻ cho chó?

Nếu thật sự thương dân, cứu chó kiểu đó giao cho y sinh khác cũng được, mình thì nên đi giải quyết nguy cấp khó khăn chứ!”

 

Tất cả âm mưu tăm tối ấy, giờ bị phơi bày trước ánh mặt trời.

 

Tống Chiêu Nguyệt quýnh quáng, lắp bắp định giải thích.

Nhưng Thái tử đã mất hết kiên nhẫn, lập tức hất tay nàng ra:

 

“Nghe nói ngươi thường cứu giúp kẻ yếu, nên thiên hạ mới tôn ngươi làm thần y.

Mẫu hậu ta bị đầu phong đã lâu, thuốc ngươi kê hiệu nghiệm đấy, nhưng chỉ là chữa ngọn chứ không trị gốc.”

 

“Nay ta đã rõ.

Y thuật ngươi chưa chắc tinh thâm, nhưng diễn trò thì không ai bằng.

Hôm nay ngươi lợi dụng chó Đông cung, ngày mai… có phải định giở thủ đoạn với chính Đông cung không?”

 

“Không! Điện hạ! 

Xin nghe thần nữ giải thích! Xin nghe thần nữ giải thích!!”

 

Tống Chiêu Nguyệt nhào tới, níu lấy tay áo Thái tử, khóc lóc cầu xin.

Nhưng một thị vệ Đông cung đã bước tới, thẳng chân đá nàng ngã nhào sang bên.

 

Dân chúng vây xem đồng loạt cười nhạo.

Vị “Tống thần y” từng được tung hô khắp nơi, giờ bị xem như trò cười nơi chợ búa.

 

“Tống Chiêu Tâm! Là ngươi giở trò!”

Cuối cùng Tống Chiêu Nguyệt cũng hoàn hồn, gào lên.

 

“Là ta.” Ta mỉm cười.

 

Ta nhặt mấy chú chó con bị nàng ném xuống đất, nhẹ nhàng ôm vào lòng, vỗ vỗ cho chúng đỡ sợ.

 

“Ta chỉ là… nhờ người báo với Thái tử điện hạ một câu.”

 

Ta tiến đến gần, ghé sát tai nàng, từng chữ một, lạnh lẽo:

“Cẩn- thận- có- kẻ- trộm- chó.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com