Thần Y Báo Huyết

Chương 10



10.

Một canh giờ sau, tiếng khóc vang dội của một đứa bé sơ sinh xé tan bầu không khí nặng nề trên đỉnh phủ Ninh Vương.

 

Cùng lúc đó, ngoài phố, Tống Chiêu Nguyệt cũng vừa hoàn tất việc đỡ đẻ cho một con chó, thành công giúp nó sinh hạ ba chú chó con.

 

Nàng dùng một cái giỏ, đặt con ch.ó mẹ yếu ớt cùng đàn con mới sinh vào trong.

Giữa tiếng tán tụng của đám đông, nàng kiêu hãnh xách giỏ thẳng tiến đến phủ Thái tử:

 

“Bẩm báo Thái tử điện hạ, ta đến giao lại ái khuyển cho người!”

 

Thị vệ phủ Thái tử nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo gì.

 

Đúng lúc ấy, Thái tử vừa hồi phủ.

 

Tống Chiêu Nguyệt lập tức ôm giỏ chó đến trước mặt, hành lễ:

“Điện hạ, ái khuyển của người hôm nay sinh nở trên phố, thần nữ đã đỡ đẻ cho nó, xin người xem qua ba chú cún này.”

 

Nàng nâng giỏ lên, nâng niu ba chú chó non ấm áp như hiến vật quý.

 

Thái tử nhíu mày, hơi tránh sang một bên, giọng lạnh:

“Ngươi là thần y của Tống gia?”

 

Tống Chiêu Nguyệt e lệ:

“Điện hạ nhận ra thần nữ?”

 

“Nghe nói hôm nay Vương phi sinh nở, ngươi lại mải đỡ đẻ cho chó, vì tin rằng 'chúng sinh bình đẳng'?”

 

Tống Chiêu Nguyệt kiêu ngạo đáp:

“Đó là y đạo mà thần nữ xưa nay vẫn gìn giữ.”

“Vả lại sau khi đỡ đẻ, thần nữ mới biết đó là ái khuyển của điện hạ, nên không dám chậm trễ, đặc biệt mang đến trả lại.”

 

Nàng chờ mong nhìn Thái tử, trông đợi một lời khen ngợi và ban thưởng.

Dù sao thì kiếp trước, chính nàng cũng đã dùng đúng chiêu này.

 

Kiếp trước, trước khi Vương phi lâm bồn, Tống Chiêu Nguyệt vẫn đều đặn đến phủ Ninh Vương bắt mạch cho nhị tỷ.

Với tay nghề của nàng, chuyện sinh nở chỉ trong hai ngày tới là chuyện nàng biết rõ như lòng bàn tay.

 

Khi ấy, nàng đã là thần y nổi tiếng khắp kinh thành, thường vào cung chữa chứng đau đầu cho Hoàng hậu.

Hoàng hậu lại chính là mẹ ruột của Thái tử.

Đi lại nhiều lần, nàng nắm được đường dây, mua chuộc người trong hậu trù Đông cung.

 

Nàng cố tình để ái khuyển mang thai của Thái tử bị “thả nhầm” ra ngoài, dựng nên màn kịch “Thái tử mất chó”.

 

Giữa lúc Ninh Vương phủ loạn lên vì khó sinh, nàng lại đi cứu chó.

Một mũi tên trúng ba đích:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

— Thái tử cảm động vì nàng “coi chúng sinh bình đẳng”

— Trở thành ân nhân cứu mạng ái khuyển

— Ngầm ám chỉ lập trường: bỏ mặc Vương phi, lựa chọn Thái tử

 

Ta còn nhớ như in hôm nhị tỷ một xác hai mạng, ta chạy đến tìm Tống Chiêu Nguyệt.

Nàng đang cùng Thái tử vui vẻ nghịch đám chó con.

Thấy ta báo tin dữ, nàng tựa vào lòng Thái tử, rưng rưng vài giọt lệ:

 

“Không ngờ nhị muội lại yếu đuối đến thế.

Nữ nhân sinh con ai chẳng trải qua cửa tử, sao chỉ có nàng là không vượt qua?”

 

“Tam muội, muội cũng không có tư cách trách ta.

Nếu ta đi cứu nhị tỷ, thì hôm nay một xác hai mạng sẽ là con ch.ó này—mà không, là ba con ch.ó con trong bụng nó.

Hai mạng đổi ba mạng, ta cũng coi như tích đức cho Vương phi rồi vậy.”

 

Lời ấy đến tai Ninh Vương, kẻ vừa mất vợ vừa mất con.

Hắn lập tức rút kiếm muốn g.i.ế.c Tống Chiêu Nguyệt ngay trước cửa cung.

 

Nàng trốn vào phủ Thái tử, được bảo vệ.

Thái tử sủng nàng, bị mùi từ bi giả tạo ấy mê hoặc.

 

Khi lời bàn tán trong dân gian ngày một lan rộng, nàng lại lật tẩy người thân—vu cáo cha và nhị tỷ trên công đường.

 

Một kẻ như vậy—từng bước trèo lên bằng xương thịt của chính ruột thịt mình.

 

Còn kiếp này, khi ta đến phủ Thái tử, Tống Chiêu Nguyệt đang lặp lại đúng y chiêu cũ.

Chỉ là lần này… Thái tử không hề động lòng.

 

Một thị vệ cất cao giọng:

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Ái khuyển của điện hạ đã được đưa vào cung từ ba ngày trước để bầu bạn với Hoàng hậu.

Ngươi cứu là con ch.ó nào?

Dám mạo danh chó của Thái tử?”

 

“Gì cơ…?”

Tống Chiêu Nguyệt hoảng hốt, lập tức cúi đầu kiểm tra con ch.ó mẹ trong giỏ.

Sắc mặt nàng tái nhợt ngay sau đó.

 

Ái khuyển của Thái tử là giống quý từ Tây Vực tiến cống—toàn thân tuyết trắng, mắt như lam bảo thạch, được Hoàng hậu và Thái tử yêu thích vô cùng.

 

Con chó mà nàng vừa cứu, tuy cũng trắng muốt, nhưng mắt chỉ là màu nâu nhạt—một con ch.ó thường.

 

Tống Chiêu Nguyệt lập tức hiểu ra—nàng đã cứu nhầm chó.

 

Không—là có kẻ đã động tay vào kế hoạch của nàng.

Khiến nàng đắc ý lao đầu… vào đúng chỗ nhục nhã nhất.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com