- Này nhé , lần đầu tiên là lúc cậu lên khu B với tớ , hình như lúc đó Hoàng Long nhìn cậu như nhận ra gì đó , thứ hai là trưa nay cậu đi chung với người đó , người con trai đó hôm trước lên khu B tớ thấy đi chung với Hoàng Long .
Minh Anh khoanh tay trước ngực giọng nói trầm xuống tao ra âm thanh rùng rợn , môi cười gian manh , nhìn khuôn mặt Minh Anh lúc này hết sức ma mãnh .
- No no , không phãi như cậu nghĩ đâu – Hoàng Nhi xua tay lắc đầu lia lịa giãi thích .
Cùng thời gian không gian đó , đâu đó không xa trong lớp cách không xa hai người bọn họ là người con gái với ánh mắt rực lửa khi thấy Minh Anh vẫn bình yên cười nói . Cô ta không can tâm , kế hoàn hảo như vậy mà bị phá hoại
‘’ Minh Anh cứ coi như là cô may mắn lần sau đừng hòng thoát khỏi tay Thy Thy này ‘’
Trở lại lớp 11/5 khu B
- Hêy ! – Đăng Khôi vào lớp thấy Hoàng Long đang ngồi suy nghĩ mông lung anh khẻ gọi .
- Sao mày ngồi thừ ra vậy ? đang suy nghĩ gì ư ?
- Không có gì .- Hoàng Long trã lời một cách vô hồn .
- Gì mà bạn gái của tao ? – thái độ vẫn bình thản như vậy
- Thôi tao thấy hết rồi , khi nãy thấy cô ấy bị bắt nạt sao mày không chạy vào ?
- Tao chỉ vô tình đi ngang qua đó ! – nói đến đây khuôn mặt Hoàng Long bắt đầu có trạng thái
- Vs tao mà mày còn dối lòng à Long ? hay là mày thích nhỏ đó rồi – Đăng Khôi vừa gắn mác cho Hoàng Long vừa ôm bụng cười khì như là đã đánh trúng tim đen của Hoàng Long .
- Vớ vẫn !
Hoàng Long chau mày rồi đứng dậy mang sách cặp bỏ đi để Đăng Khôi ngồi đó cười theo không ngớt .
- Long , thế mày cúp tiết chiều nay à Long ? – Đăng Khôi vừa cười vừa gọi theo.
Minh Anh tay vịn lan can , lê lết từng bước chân , than vãn . Nhỏ đi nãy giờ cũng hơn một giờ rồi mà vẫn không thể tìm thấy được đi ra nhà xe . Chân đau , khóe môi rớm máu đau rát , mồ hôi nhễ nhãi , làm Minh Anh mệt thêm mệt .
Đi từ lớp ra nhà xe luôn thì quá dễ so với nó , nhưng đi từ khu nhà đa năng ra lại nhà xe thì thật lòng vòng . Càng đi nó càng thấm mệt , khung cảnh trước mặt nó đang mờ dần đi , đầu nó choáng váng .
‘’ đừng nói tái phát như khi sáng nha , bây giờ không phãi lúc đâu híc “ – Minh Anh lầm bầm trong miệng đôi chân vẫn cố gượng từng bước .
Trong lúc gần như kiệt sức nó thấy hình ảnh của ai đang loay hoay phía trước , thân hình cao ráo hơi , khuôn mặt bảnh trai kia , y chang như người mà nó mong nó thích .