- Chị Ngọc Huyền à , em có thể nhờ chị giúp không ?
( tác giả xin giới thiệu đôi nét về Ngọc Huyền , Ngọc Huyền nữ sinh Gmeiner học sinh lớp 11/8 , là con gái của một gia đình hiệu vàng có tiếng ở thành phố , 2 năm liên tiếp lọt vào tóp nữ sinh thanh lịch của trường , được xếp trong dàn hót girl của trường Gmeiner thành tích học tập khá tốt , bên cạnh những ưu điễm Ngọc Huyền là một đàn chị trong trường dù chỉ lớp 11 tính tình giã tạo chảnh chỏe , luôn thích đì người khác nâng cao giá trị bản thân )
- Em cứ nói đi Thy Thy
- Lớp em có một con nhỏ em đang rất là ghét nó chị có thể dằn mặt nó giúp em được không ?
- Nhỏ nào ? chị đã từng gặp nó chưa Thy ?
- Chị có nhớ con nhỏ hôm trước dám chạy vào khu B không ?
- À chị đang tìm nó để xử , một con ranh xắc sượt ? Ngọc Huyền nhéch mếp nói
Đến đây Thy Thy như đang được đà vì chắc chắn đang có rất nhiều đàn chị về phía của cô ta . nước đang xuôi dòng cô ta đắc ý chế biến thêm cho câu chuyện được hấp dẫn .
- Đúng rồi đó chị Huyền , nó còn dám đưa ra mục tiêu là anh Hoàng Long đó chị !
Thy Thy chăm chú đến từng nét mặt đang đầy phẫn nộ trên gương mặt thanh tú kia mà vui mừng trong lòng , tiếp tục thêm dầu vào lửa thì chắc chắn nhỏ kia sẽ ăn một trận nhớ đời .
- Cái gì , cả Hoàng Long nữa cơ á , nó nghĩ nó là ai đĩa mà đòi đeo chân hạt à nực cười
Hai người cười nói với nhau tiếp tục nhưng câu chuyện bla bla bla mà không hay biết toàn bộ cuộc nói chuyện đã bị Hoàng Nhi và Quốc Huy nghe hết .
- Haizz thật là không biết nhỏ nào lại xuôi xẽo chọc chúng mấy người kia !
Hoàng Nhi thở hắt ra nói thầm thì
- Hoàng Nhi em đừng bận tâm , kệ đi dù sao cũng không phãi là em , khi nào bọn chúng đụng đến em thì sẽ không yên với anh .
- Thôi ăn đi coi quay lại trường anh có tiết đầu giờ chiều .
‘’ ngày gọi tia nắng ấm áp theo làn mưa , kìa nụ cười em tươi xinh trông nắng ú u ù ….’’
Minh Anh vừa đi vừa hát theo lời nhạc trong máy mp3 nhỏ đang nghe, bất ngờ từ đằng sau lưng có một lực đẫy mạnh khiến Minh Anh ngã nhào về phía trước .
‘’ phịch ‘’
- Á – Minh Anh rít lên
Ngước nhìn lên trên Minh Anh trông thấy một đám nữ sinh thanh tú ai nấy trông rất xinh đẹp dáng vóc cao ráo nhưng tất cả ánh mắt của bọn họ đều hướng về khuôn mặt Minh Anh đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống .
‘’ chẳng lẽ mình mập nên bị đe dọa ‘’ Minh Anh nghĩ thầm trong đầu . Đứng dậy phủi tay Minh Anh lịch sự nói .
- Sao mấy chị lại đẫy em vậy ?
Ngọc Huyền bước lên trước khoanh tay trước ngực ra dáng chị đại , chau mày lớn tiếng nói
- Lí do vì sao ạ ? – Minh Anh lạnh tanh trã lời
- Còn dám hỏi vì sao mày là cái thá gì mà dám đi vào khu B trường này hả .
Ngọc Huyền vừa nói vừa lấy ngó tay chỉ mạnh liên tiếp vào bờ vai của Minh Anh .
Đến lúc này Minh Anh thấy những người con gái đứng trước mặt mình thật vô lí và hết sức vô duyên , không một chút sợ hãi Minh Anh hắt tay Ngọc Huyền ra , thái độ như không quan tâm đáp lời .
- Đây là trường Gmeiner và tôi là học sinh của trường này và trường là nơi của tất cả học sinh giáo viên của trường này nên có thể đi đến bất cứ đâu trừ khi tôi thấy biển cấm đi vào .
- Vì hôm trước em qua khu B , em chỉ nghe chị ta nói vậy thôi .
- Thật là quá đáng !
- Ừm , em cũng thấy quá đáng 50 qui định chưa đủ hay sao mà học sinh lại còn ra thêm cái luật vớ vẫn này nữa .
- Haha – bổng dưng Đăng Khôi cười lớn
- Sao anh lại cười .
- Cái gì cũng sẽ có lí do của nó hết em đừng vội vàng kết án như vầy
- Em chỉ thấy một chuỗi phiền phức .
- Từ từ rồi em sẽ biết trường này có nhiều điều lắm và em cũng rất thú vị đó Minh Anh
- Ầy anh cứ … nói đúng sự thật em hấp dẫn mà em biết điều đó
Với cái sự tự tin không dừng của Minh Anh từ lúc gặp nhau ở buổi khai giảng cho đến bây giờ không luôn làm cho Đăng Khôi cảm thấy thân thiết và vui vẽ . Anh cười không ngớt .
- Ui da ! – Minh Anh rít lên
- Sao thế
- Hình như chân em trật rồi nó hơi đâu một chút .
- Hừm cũng còn 20p nữa mới vào tiết để anh đưa em vào lớp .
- Hì cảm ơn anh .
- Khùng quá ! haha
Từ đằng xa có một người đứng đó ánh mắt dõi theo Minh Anh , khi thấy nhỏ an toàn các cơ mặt , bàn tay mới co giãn ra . Mọi chuyện xãy ra anh đều trông thấy hết , lúc thấy nhỏ bị xô ngã anh định chạy đến , nhưng trông thấy Đăng Khôi đã trước mình một bước Hoàng Long thở phào nhẹ nhõm , nhưng rồi cũng cảm thấy bực dọc khi Minh Anh cười nói thái quá với Đăng Khôi , Hoàng Long quay lưng đi chán nản , tại sao con nhỏ khùng kia lại cứ khiến anh phãi quan tâm cơ chứ !