Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Bạn Trai Cũ, Cô Bị Lộ Chuyện Nghén Ngay Trên Sóng Livetream

Chương 32: Lời nói thẳng thắn của Cảnh Vọng Thư



Cảnh Vọng Thư nhìn Vân Thiển Nguyệt ăn uống vui vẻ, bóc một quả quýt đặt bên cạnh:

“Ăn xong thì ăn cái này cho đỡ ngấy.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, ngoài việc ăn mì, cô chẳng còn để tâm đến thứ gì khác.

【Tiểu tiên nữ à, nam thần lừa cô đấy, trong tô mì căn bản không có nửa muỗng ớt nào cả.】

【Haha, đúng là có người để ý mấy chi tiết lạ ghê.】

【Mọi người có chú ý câu vừa rồi của Vân Thiển Nguyệt không? Tay nghề lại càng giỏi hơn rồi.】

【Vân Thiển Nguyệt chính là Thanh Thanh mà, haha.】

【Nhưng mà hai người họ vẫn giả vờ như mới quen nhau trong chương trình.】

【Không sao, tôi chỉ muốn xem họ giả bộ, rồi sau đó chúng ta cùng hét to trước mặt họ.】

【Hét gì cơ?】

【Hét lên: Chúc Thanh Thanh và nam thần đầu bạc răng long!】

【Ý hay đó.】

【Hoặc hét: Bọn tôi sớm đã biết hai người đang giả vờ không quen!】

【Vân Thiển Nguyệt: Tôi làm gì sai mà phải trải qua cảnh ngượng ngùng thế này chứ…】

【Haha, fan đợt này đúng là khó dắt quá.】

【Nói thật, Cảnh Sắc không để tâm chuyện nam thần yêu đương sao?】

【Đọc nhiều tiểu thuyết tổng tài quá đấy. Dù gì thì nam thần cũng là tổng tài bá đạo, sớm muộn cũng phải yêu thôi.】

【Tổng tài bá đạo thì dù không liên hôn, cũng đâu coi trọng lọ lem?】

【Đừng tự ti vậy chứ, Vân Thiển Nguyệt ngoài khuôn mặt ra, còn gì nữa đâu.】

【Thông tin về Vân Thiển Nguyệt đâu có, làm sao biết cô ấy không có gì?】

【Đúng đó, bớt ghen ghét đi, nhìn kiểu gì cũng không phải fan Cảnh Sắc.】

【Nam thần mắt cao như vậy, mối tình đầu của anh ấy, Vân Thiển Nguyệt có thể kém được sao?】

【Dù chúng ta không muốn thừa nhận, thì trước kia chính là Vân Thiển Nguyệt đá nam thần đấy.】

【Quan trọng là, nam thần vẫn mãi không quên cô ấy.】

【Haha, tôi muốn thay nam thần hát bài “Cải Trắng Nhỏ” phiên bản thất tình.】

Những kẻ muốn gây rối thấy fan đoàn kết thế này, đành rút lui trong im lặng.

Thực ra Cảnh Vọng Thư đã rút lui khỏi giới giải trí từ lâu rồi.

Ban đầu anh gia nhập showbiz, chỉ vì muốn bản thân nổi bật hơn, đứng ở vị trí cao nhất, để Vân Thiển Nguyệt dễ dàng tìm thấy anh.

Một Ảnh đế luôn được fan mong nhớ, khó khăn lắm mới chịu lên sóng truyền hình, ai dám anti chứ?

Đúng là đừng đùa.

Sau khi ăn xong, đạo diễn kịp thời mang tới nước khoáng của nhà tài trợ.

Vân Thiển Nguyệt vẫn đang ăn quýt, nhìn thấy thế liền bật cười:

“Ba ba quảng cáo quả nhiên ở đâu cũng có.”

Cảnh Vọng Thư thuận tay vặn nắp chai nước, còn quay đặc tả trước ống kính, rồi mới đặt trước mặt cô.

Chờ Vân Thiển Nguyệt ăn xong, Cảnh Vọng Thư mới yên tâm, thản nhiên cầm bát đũa đi rửa.

“Tôi rửa cho.” Vân Thiển Nguyệt vội bước tới:

“Anh nấu ăn, tôi rửa bát, phân công rõ ràng.”

“Khi nào em với anh lại phân chia rạch ròi thế?”

Cảnh Vọng Thư không ngẩng đầu, tay vẫn thành thạo đặt bát đũa đã rửa vào tủ khử trùng.

Vân Thiển Nguyệt quan sát xung quanh, lúc này mới để ý, trong phòng bếp đã có thêm một máy quay — chắc hẳn là buổi phát trực tiếp bất chợt ban ngày đã được bật lại.

Thế nên cô cúi đầu, hơi ngượng ngùng:

“Dù sao cũng mới quen mà, để anh làm hết cũng ngại.”

Cảnh Vọng Thư liếc nhìn cô, gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

Không biết anh là Ảnh đế hay sao?

“Nếu thấy ngại, chiều nay làm thêm việc đi.”

Vân Thiển Nguyệt lập tức gật đầu:

“Tất nhiên rồi.”

【Haha, lại tiếp tục giả vờ không quen nhau!】

【Có vẻ Vân Thiển Nguyệt đã nhận ra đang phát trực tiếp.】

【Cô ấy bỗng nhiên không tự nhiên nữa.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

【Ánh mắt của Cảnh Vọng Thư thật dịu dàng, thật sâu sắc.】

【Rất cưng chiều.】

Tình yêu là thứ không thể che giấu được.

Dù có bịt kín miệng, nó cũng sẽ chảy ra qua ánh mắt.

Cảnh Vọng Thư và Vân Thiển Nguyệt, cũng vậy.

Trong đám đông, họ chỉ nhìn thấy đối phương.

Mượn một câu thoại phim ảnh để diễn tả, chính xác vô cùng:

Tình yêu là một căn bệnh, cả hai đều bệnh rất nặng, chưa từng khỏi, cũng chưa từng muốn khỏi.

No nê rồi, hai người tới khu ký túc xá tạm thời cho nhân viên. Phòng sạch sẽ, ngăn nắp.

Cảnh Vọng Thư liếc nhìn:

“Em nằm nghỉ một lát đi.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, rồi quay lưng lại với ống kính.

Cô vốn tưởng vì thời gian gấp rút, mình sẽ không thể ngủ được.

Nhưng có Cảnh Vọng Thư ở đây, cô hoàn toàn yên tâm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với hơi thở đều đặn.

Còn Cảnh Vọng Thư, anh không ngủ.

Chỉ lặng lẽ ngồi trên giường đối diện, yên lặng ngắm nhìn Vân Thiển Nguyệt, như thể chỉ cần anh chớp mắt, cô sẽ biến mất.

Đây là người anh yêu, trong bụng còn mang đứa con của anh.

Một sinh mệnh chưa chào đời, một thành viên mới của gia đình.

Khoảnh khắc này, phòng livestream cũng yên tĩnh lạ thường.

Ánh mắt tràn ngập yêu thương của Cảnh Vọng Thư, như thấm vào từng trái tim khán giả.

【Cảm giác như trước giờ mình chưa từng thực sự hiểu về Cảnh Vọng Thư.】

【Nếu ánh mắt này mà dành cho tôi, tôi c.h.ế.t ngay lập tức cũng cam lòng.】

【Không thể tin nổi đây là Cảnh Vọng Thư “thẳng thắn thô lỗ” mà chúng ta biết.】

【Vẫn câu nói ấy: Bạn cảm thấy anh ấy lạnh lùng, chỉ vì sự ấm áp của anh không dành cho bạn.】

Hiếm khi, nửa tiếng phát sóng trực tiếp trôi qua trong yên ắng, không ai tranh cãi.

Nhiều người thậm chí xúc động, lấy điện thoại gọi cho nửa kia của mình.

Một số cặp đôi đang cãi nhau, sau khi xem cảnh tượng này, cũng ngừng cãi, lại dịu dàng tựa vào nhau.

Mãi cho tới khi màn hình đen lại, khán giả mới thở phào nhẹ nhõm.

Tình yêu không cần phải mãnh liệt, chỉ cần bao bọc như sóng biển, tràn ngập và mãnh liệt.

Vân Thiển Nguyệt tỉnh dậy, phát hiện trong phòng chỉ còn mình cô, lập tức hoảng hốt.

Cô vội vàng ngồi dậy, trên mặt còn in dấu vết từ giấc ngủ.

“Cô Vân, thầy Cảnh đang ở bên chuồng cừu, bảo cô sau khi tỉnh dậy nhớ uống nước rồi hãy sang.”

Nhân viên quay phim vội nhắc.

Lúc này cô mới nhìn thấy trên bàn có một ly nước đã được chuẩn bị sẵn ở nhiệt độ vừa phải.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô uống một nửa, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Những nhiếp ảnh đi theo hai người nhìn nhau, ánh mắt đều tràn ngập vẻ “cắn đường”.

Trên bãi cỏ xanh mướt, trời xanh thẳm, hơn chục con cừu đang nhẩn nha gặm cỏ.

Cảnh Vọng Thư nhàn nhã ngồi dưới bóng cây, thấy Vân Thiển Nguyệt thì vỗ vỗ chỗ bên cạnh:

“Lại đây, thả cừu cùng anh.”

Vân Thiển Nguyệt không nhịn được bật cười, ngồi xuống cạnh anh.

Cảnh Vọng Thư thấy trên mặt cô vẫn còn dấu ửng đỏ do ngủ, lại thấy tóc cô rối nhẹ dưới vành mũ rơm, liền tự nhiên giơ tay chỉnh lại cho cô.

Mà Vân Thiển Nguyệt cũng kéo chỉnh lại vạt áo sơ mi hơi nhăn ở sau lưng anh.

Bận rộn xong, cả hai cùng ngẩng đầu nhìn nhau, rồi phá lên cười.

“Hồi sau này, mình già rồi, mình sẽ tới hòn đảo nhỏ này sống, phong cảnh đẹp, nhịp sống chậm.

Nuôi cả bầy cừu nhỏ, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi.”

Cảnh Vọng Thư liếc cô một cái:

“Đến lúc đó, có khi em lại chẳng thích đâu. Nuôi cừu phiền lắm, ở đây là do nhân viên nông trại chăm sóc thường xuyên, nên mới không có mùi, chứ bình thường trên người cừu đầy mùi hôi đấy, em chịu nổi không?”

Vân Thiển Nguyệt cảm giác trên trán mình xuất hiện ba vạch đen rõ mồn một.

Anh tới rồi!

Phong cách nói chuyện “thẳng như ruột ngựa” của Cảnh Vọng Thư lại tới rồi!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com