Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Bạn Trai Cũ, Cô Bị Lộ Chuyện Nghén Ngay Trên Sóng Livetream

Chương 31: Mì chua dầu ớt



Vân Thiển Nguyệt nhìn người nhiếp ảnh xui xẻo kia, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi — chiến lực của con ngỗng trắng to thế cơ à!

Bị đuổi đi mà vẫn giữ dáng vẻ oai phong hiên ngang.

Còn Cảnh Vọng Thư, khi nhìn Vân Thiển Nguyệt thì trong lòng lẩm bẩm: Nói ngỗng trắng không quý phái, không lý trí, thế thì nhìn tôi làm gì chứ?

Nhiếp ảnh gia thấy sắc mặt của Cảnh Vọng Thư, lập tức có cảm giác như mình đang đứng giữa hiện trường hóng drama.

Ảnh đế rất bận, thật sự là lướt mạng 2G, nên không biết trong lòng fan mình chính là đóa hoa cao quý, thanh nhã trên đỉnh núi.

Thế nhưng, đóa hoa cao quý ấy, ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt, chỉ như một chú chó trung thành.

Cảnh Vọng Thư đỡ Vân Thiển Nguyệt ngồi bên bờ sông.

Dưới sông, cá bơi dày đặc, Vân Thiển Nguyệt thích thú nhìn mà không dùng cần câu, chỉ lấy bánh bao khô bóp vụn, tiện tay rắc xuống nước.

Cảnh Vọng Thư nhìn, chỉ mỉm cười, cũng không ngăn cản.

Chỉ là, để mọi người dễ câu cá, hiện tại đàn cá đang rất đói, Vân Thiển Nguyệt vừa rắc vụn bánh, đám cá liền ùa hết về phía cô, khiến mồi câu bên phía Cảnh Vọng Thư trở nên kém hấp dẫn.

Cuối cùng anh dứt khoát lấy vợt cá, vớt một lượt tất cả những con cá tham ăn vụn bánh đó.

Cá vớt lên mang theo mùi tanh nồng, Vân Thiển Nguyệt lập tức bóc quả quýt đang cầm trong tay, ăn một múi để át mùi.

Sau đó cô phụ Cảnh Vọng Thư bỏ cá vào thùng nước.

Nhà hàng đến lấy cá cũng rất nhanh, NPC vừa thấy Cảnh Vọng Thư liền có chút kích động — nam thần quốc dân đúng là danh bất hư truyền.

Nhìn số lượng cá, bọn họ chẳng có gì để chê cả.

Mặt trời càng lúc càng gay gắt, bụng Vân Thiển Nguyệt cũng bắt đầu đói. Cô nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ.

“Buổi trưa mình ăn gì đây?” Cảnh Vọng Thư hỏi nhân viên bên cạnh.

Nhân viên nhìn lướt qua bụng Vân Thiển Nguyệt, cười nói: “Chúng tôi có nhà ăn cho nhân viên, 12 giờ là có thể lần lượt vào ăn rồi.”

Vân Thiển Nguyệt lại ăn thêm một múi quýt, tiện tay đút cho Cảnh Vọng Thư một múi.

Quýt chua đến mức nước mắt Cảnh Vọng Thư suýt rơi ra, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Quýt này ngọt thật.”

“Tôi cũng thấy ngọt mà. Còn không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

Cảnh Vọng Thư chỉ về phía phòng thay đồ: “Anh còn mang theo mấy quả, nhưng ăn cơm xong rồi hãy ăn tiếp.”

Anh sợ cô ăn quýt no rồi không chịu ăn cơm nữa.

Sau đó, anh hỏi: “Có thể mượn dụng cụ và nguyên liệu trong nhà ăn được không?”

Nhân viên hơi do dự, quay sang nhìn biên tập viên phía sau.

Biên tập viên lên tiếng ngoài khung hình: “Được, nhưng phải trả hai đồng vàng.”

Vân Thiển Nguyệt sửng sốt: “A, chương trình này khác gì cướp đâu!”

“Chuyện của dân văn hóa thì không gọi là cướp, mà gọi là giao dịch không công bằng.” Cảnh Vọng Thư cười nói, rồi quay sang cô: “Trả tiền đi, quản lý tài chính.”

Xung quanh vang lên tiếng cười thiện ý, làm Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt.

Cô mở điện thoại, quả nhiên thấy sáng nay Cảnh Vọng Thư đã chuyển hết đồng vàng cho cô.

Mở app “Chung Một Đời Yêu”, Vân Thiển Nguyệt trả hai đồng vàng, rồi theo Cảnh Vọng Thư vào nhà ăn.

Trong nhà ăn, đã có lác đác vài nhân viên ngồi ăn. Thấy họ đến, mọi người đều thân thiện chào hỏi.

“Em ngồi đây nghỉ một lát, để anh vào bếp nấu gì đó.” Cảnh Vọng Thư chọn cho cô một chỗ ngồi ở góc.

Vân Thiển Nguyệt quan sát xung quanh, cảm giác rộng rãi nhưng xa lạ khiến cô bất an, theo bản năng cô nắm lấy tay áo Cảnh Vọng Thư — y như hồi nhỏ, mỗi lần cô hoảng sợ.

Cảnh Vọng Thư nhìn hành động vô thức của cô, trong lòng rung động, khóe môi không kìm được mà cong lên.

“Vậy mình cùng nấu nhé?” Cảnh Vọng Thư hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vân Thiển Nguyệt lập tức gật đầu: “Tôi phải giúp anh nấu, tôi sợ anh làm hỏng.”

Nghe vậy, Cảnh Vọng Thư cười càng rạng rỡ.

Vân Thiển Nguyệt cắn răng — Cười cái gì mà cười, hàm răng trắng bóng kia!

Hai người cùng vào bếp.

Nhà ăn đã chuẩn bị sẵn cơm canh nấu trong nồi lớn, các món ăn được xếp ở các cửa sổ phục vụ, phía dưới có lò giữ nhiệt, để đảm bảo thức ăn luôn nóng cho nhân viên đến muộn.

Lúc này đầu bếp đang nghỉ, chỉ còn nhân viên đứng ở các cửa chờ.

“Trưa nay ăn đơn giản một chút, tối anh nấu món ngon cho em được không?”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Nhìn Cảnh Vọng Thư bắt đầu nhồi bột, cô đã đoán ra anh định làm gì.

Cô tìm cải thìa và giá đỗ, rửa sạch, còn cẩn thận khứa vài nhát ở gốc rau.

Cảnh Vọng Thư nhìn những động tác thuần thục của cô, ánh mắt anh thoáng đau lòng.

Cô gái từng có thể nổ tung cả căn bếp, giờ đã biết cắt rau rồi.

Công chúa nhỏ mà anh từng nâng niu trong lòng bàn tay, nay đã trưởng thành, trải qua gió sương và càng thêm rực rỡ.

Nhưng anh thà cô vẫn là cô công chúa ngốc nghếch năm xưa.

Lúc này, phòng livestream bật chế độ phát trực tiếp theo thời gian thực, ba nhóm khách mời chia thành ba màn hình nhỏ, khán giả có thể chọn nhóm mình muốn xem.

Vừa mở, số lượng người xem bên livestream của Cảnh Vọng Thư đã tăng vọt.

【Tới rồi, ‘hương vị tình yêu’ đây này.】

【Nam thần lại vào bếp!】

【Chương trình yêu đương gì mà bếp và Cảnh Vọng Thư có duyên nợ dữ vậy.】

【Tôi thông minh, máy tính bật phòng livestream nữ thần, điện thoại khóa cứng livestream nam thần.】

【Ở trên phát ngôn hổ báo quá, làm tôi nghi ngờ giới tính của bạn.】

Cảnh Vọng Thư và Vân Thiển Nguyệt không biết livestream đã mở.

Cô đang rửa rau, còn anh thì kéo bột thành mì, thả từng sợi vào nồi nước đang sôi.

【Nhớ quá trời loại mì kéo tay thế này. Tôi không biết nấu, mẹ mất rồi, tôi chưa từng được ăn lại.】

【Giờ toàn ăn mì tiệm với mì gói, thèm ghê.】

【Tiệm bây giờ nhiều nơi cũng toàn dùng máy làm mì.】

【Đúng rồi, mì kiểu này nhìn là biết hương vị gia đình, ấm lòng thật.】

【Tôi muốn ăn mì kéo tay quá, hu hu.】

Cảnh Vọng Thư nấu một nồi khác, bỏ hoa hồi, quế, đại hồi vào đun sôi rồi vớt ra, sau đó thêm nước tương và rất nhiều giấm.

Vân Thiển Nguyệt thấy mì gần chín, liền thả giá đỗ và cải thìa vào.

Sau đó cô tránh xa ra, quả nhiên, Cảnh Vọng Thư bắt đầu đun dầu, đợi dầu nóng, đổ thẳng vào ớt bột và mè trắng, nhanh tay khuấy đều.

Vịt Bay Lạc Bầy

Anh lấy bát lớn, cho hành gừng tỏi vào, rồi vớt mì cùng rau ra bỏ vào bát, chan nước giấm chua lên.

Sau đó, dùng chảo vừa rồi làm nóng trứng, thái chỉ, rải lên trên bát mì.

“Mì chua dầu ớt.” Vân Thiển Nguyệt xoa tay thích thú. “Ở nước ngoài, mỗi lần không muốn ăn cơm là tôi lại thèm món này, nhưng làm mãi không ra đúng vị.”

“Cay chỉ cho nửa muỗng thôi.” Cảnh Vọng Thư nói, múc nửa muỗng ớt rồi rắc lên tượng trưng. “Muốn ăn thì sau này anh thường xuyên làm cho em.”

Vân Thiển Nguyệt không kịp trả lời, cô đã vội vàng húp một miếng mì thật to, cảm giác vô cùng thỏa mãn.

“Đúng là cái vị này! Tay nghề của anh ngon hơn rồi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com