“Phí Tuyên hẹn ngươi đến Tĩnh Đường làm gì?” Lý Mặc lạnh lùng hỏi.
Ngày nào hắn cũng ở bên Đường tiểu cô nương, vậy mà lại không biết lúc nào nàng quen thân với Phí Tuyên?
“Phí sư huynh nói ta có tư chất, muốn giảng sách riêng cho ta đó!” Đường Tiểu Bạch tươi cười đáp.
Ánh mắt Lý Mặc trầm xuống, nói: “Sách gì? Ta cũng có thể giảng.”
“Phí sư huynh học vấn rất cao, ngay cả các tiên sinh cũng khen, lúc thầy giảng bài, huynh ấy có thể nghe có thể không, ngươi thì khác, bản thân còn phải học nữa mà!” Đường Tiểu Bạch mỉm cười với hắn, “Phí sư huynh chịu dạy ta, là chuyện tốt lớn trời ban, người khác cầu còn không được!”
Hắn mím môi nhìn nàng thật lâu, nói: “Nghe nói Phí gia có vạn quyển tàng thư, chắc hẳn Phí sư huynh từ nhỏ đã chuyên cần đọc sách, tâm không tạp niệm. Học vấn của ta quả không bằng.”
Đường Tiểu Bạch ngẩn người.
Lúc nãy thấy hắn có vẻ rất ghét Phí Tuyên, ghen tuông rõ ràng, nên nàng cố ý khen vài câu để hắn biết, nàng không hề có ý gì với hắn.
Nhưng giờ nghe hắn nói vậy, lại cảm thấy đau lòng.
Nếu nhà họ Tần không gặp tai họa, hắn cũng sẽ lớn lên trong một phủ đệ đầy sách, ăn sung mặc sướng, chuyên tâm đọc sách không phải lo nghĩ.
Với tư chất như hắn, tuyệt đối không kém gì Phí Tuyên...
Đau lòng thì đau lòng, nhưng Đường Tiểu Bạch vẫn không muốn cho hắn có hy vọng gì, bèn nói tiếp: “Thật ra học vấn chỉ là phụ, quan trọng là Phí sư huynh phong tư tuấn tú, thiếu niên phong hoa chính mạo, trong kinh thành, cô nương nào chẳng muốn ngắm huynh ấy nhiều thêm vài lần?” Vừa nói, nàng còn quay đầu nhìn về hướng Phí Tuyên rời đi, vẻ mặt đầy mong ngóng.
Ánh mắt Lý Mặc khẽ biến, giọng khàn khàn: “Nhị tiểu thư trước kia không phải nói A Tiêu là đẹp nhất sao…”
Đường Tiểu Bạch liếc hắn một cái.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Thiếu niên môi đỏ răng trắng, dung mạo tinh xảo như ngọc, trong đôi mắt đen nhánh tựa mực là ánh sáng vụn vỡ, yếu ớt nhưng đẹp đến kinh tâm động phách.
Đường Tiểu Bạch bất giác né tránh ánh nhìn của hắn, lí nhí nói: “A Tiêu đương nhiên cũng rất đẹp… nhưng, ta lớn rồi, vẫn thích kiểu thiếu niên phong độ như Phí sư huynh hơn, còn ngươi… ngươi còn nhỏ… cảm giác vẫn khác…”
Đó là sự thật.
Dù Tiểu tổ tông có đẹp cỡ nào, trong mắt nàng cũng chỉ là một đứa trẻ.
Nàng mà muốn yêu đương, đương nhiên sẽ chọn người cỡ tuổi Phí Tuyên.
Nói xong câu đó, chờ mãi vẫn không thấy hắn đáp lời, trong lòng bắt đầu thấy hoang mang, liền giả vờ nhìn quanh nói: “Sắp vào học rồi phải không? Chúng ta mau quay lại thôi!”
Nói xong, nàng bước ngang qua hắn.
Không ai cản nàng.
Rất thuận lợi mà bước qua.
Cũng không ai gọi nàng lại.
Cho đến khi nàng quay lại lớp, ngồi xuống chỗ ngồi, mới thấy hắn lặng lẽ đi theo sau bước vào.
Đi ngang qua chỗ nàng, rồi ngồi xuống phía sau.
Không nói gì, cũng không như thường lệ cứ nhìn chằm chằm nàng.
“Phí Cửu gọi ngươi ra nói gì vậy?” Ngụy Tùy ghé sát lại hỏi nhỏ.
“Không, không có gì cả!” Đường Tiểu Bạch lắc đầu.
Người ngồi phía sau vẫn không có động tĩnh gì.
Nàng len lén thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Có lẽ vì ban nãy đã đoán hắn sẽ còn nói gì đó, đến khi hắn không nói gì, trong lòng nàng lại có chút hụt hẫng…
...
Trên đường tan học về phủ, Lý Mặc vẫn không nói một lời.
Đường Tiểu Bạch ngồi trong xe ngựa, thỉnh thoảng nhìn nghiêng qua khe hở do xe xóc nảy mà thấy được sườn mặt hắn, thầm thở dài.
Cứ thế này mãi cũng không được…
Chẳng lẽ từ nay về sau không nói gì với nhau nữa? Nghĩ thôi đã thấy ngột ngạt.
Nhưng nếu lại cứ như không có chuyện gì, giống như trước kia, thì sẽ lại gây ra hiểu lầm cho hắn…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vậy thì nên làm sao đây?
Đang rối bời nghĩ ngợi, thì nghe tiếng gác cổng phủ Yến Quốc công vọng tới.
Về đến nhà rồi.
Xe dừng lại, Đường Tiểu Bạch vừa bước ra khỏi khoang xe liền thấy hắn như thường ngày đứng trước xe chờ đón, định đỡ nàng xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn vẫn là một màu đen sâu thẳm, chẳng lộ chút cảm xúc nào, mà Đường Tiểu Bạch lại hơi chột dạ dời ánh nhìn đi.
Nghĩ nghĩ một hồi, nàng vẫn làm ra vẻ như không có gì, đặt tay lên tay hắn để bước xuống xe.
Vừa thu tay lại, nàng theo bản năng giấu sau lưng, rồi khẽ gật đầu với hắn: “Ngươi tự đi làm việc đi!”
Nói xong vòng qua người hắn bước vào trong phủ. Vừa tránh được ánh mắt hắn, Tiểu Bạch cau mày.
Thật là khó xử!
Ngày nào cũng cùng đi học, cùng tan học, sớm chiều gặp mặt, thật sự rất gượng gạo. Giá mà có cái cớ nào đó để tách ra một thời gian thì tốt quá.
Tiểu tổ tông vẫn còn là đứa trẻ, đứa trẻ thì dễ bị thu hút bởi cái mới, xa cách một thời gian là hết bám theo nàng thôi…
“Nhị tiểu thư—”
Một tiếng gọi vang lên phía sau.
Đường Tiểu Bạch giật mình quay phắt lại, phản xạ nhanh đến mức chính nàng cũng thấy lúng túng, như thể trong tiềm thức vẫn luôn chờ hắn gọi.
“À… có chuyện gì sao?” Đường Tiểu Bạch cười giả vờ như không có gì.
Hắn bước đến gần nàng.
Đường Tiểu Bạch định lùi về sau thì hắn đã dừng lại.
“Ngày mai ta sẽ theo Đại công tử đến Hà Đông, nhị tiểu thư có muốn đi cùng không?” hắn hỏi.
Đường Tiểu Bạch sững người, hỏi lại: “Các ngươi đến Hà Đông làm gì?” Sao nghe đột ngột vậy? Ca ca nàng cũng chưa từng nhắc tới.
“Tấn Vương đang điều tra hai vụ án lớn ở Hà Đông, một là che giấu thiên tai, hai là kho thường bình bị rỗng, liên lụy không nhỏ, có người đã liều mạng thuê sát thủ ám sát Tấn Vương—”
“A!” Đường Tiểu Bạch hoảng hốt thốt lên, vội hỏi, “Chết chưa?” Giọng điệu còn mang theo … kỳ vọng mà nàng không nhận ra.
“Chưa chết,” Lý Mặc thấy nàng như có chút tiếc nuối, khóe môi không nhịn được cong lên, “nhưng bị thương rồi.”
Đường Tiểu Bạch chẳng mấy hứng thú, gật đầu cho có. Không c.h.ế.t tại chỗ thì đa phần cũng không c.h.ế.t được.
“Cho nên bệ hạ mới phái ca ca ta đến hỗ trợ Tấn Vương?” nàng hỏi.
Lý Mặc gật đầu, lại hỏi thêm: “Ta là tùy tùng của Đại công tử, đương nhiên phải đi theo,” rồi khẽ dừng một chút, “nhị tiểu thư có muốn đi cùng không?”
“Không đi!” Đường Tiểu Bạch đáp chắc nịch, “Hà Đông đang rối loạn, ca ca ta đi là vì công vụ, ta đi theo làm gì? Gây rối sao?”
Vừa nghĩ đến chuyện muốn cách xa tiểu tổ tông một thời gian, cơ hội đã đến tận nơi!
Nếu còn đòi theo nữa thì đúng là ngốc rồi!
Lý Mặc nhíu mày nhìn nàng một lúc, rồi hạ giọng hỏi: “Ngươi nghĩ ai dám liều mạng ám sát Tấn Vương?”
Đường Tiểu Bạch trừng to mắt nhìn hắn. Hắn không né tránh ánh mắt nàng, xem như đã ngầm thừa nhận.
Đường Tiểu Bạch vội kéo hắn né tránh khỏi những người xung quanh, thì thầm hỏi: “Các ngươi định làm gì?”
Lý Mặc nhìn nàng chăm chú, giọng như dụ dỗ: “Nhị tiểu thư đi rồi sẽ biết.”
Đường Tiểu Bạch đối mặt với hắn mấy giây, sau đó dứt khoát hất tay hắn ra: “Không đi! Ta còn phải đi học!” Dứt khoát rõ ràng.
“Xin nghỉ hai ba tháng cũng chẳng sao, bài vở ta sẽ giúp người học bù…” Hắn hạ giọng mềm mỏng, từng chữ như rót mật dụ nàng.
“Không đi!” Đường Tiểu Bạch không hề lay chuyển, “Hà Đông đang gặp nạn, trên dưới đều rối loạn, ta đi theo không những làm phiền ca ca, mà với ta cũng không an toàn. Ca ca ta chắc chắn cũng không đồng ý!”
Lý Mặc bị nàng từ chối đến mức bực bội, giọng trở nên gấp gáp: “Đây là lần đầu tiên ta trực diện đối đầu với Lý Sơ, muốn đoạt lại thứ vốn nên là của ta… ta đã sắp đặt suốt nửa năm, người không muốn tận mắt chứng kiến sao?”
Đường Tiểu Bạch im lặng một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Ta ở đây chờ tin tức, cũng vậy thôi.”
Trong mắt hắn hiện lên một tia cầu khẩn mềm mại: “Tỷ tỷ… nhưng ta muốn để tỷ tận mắt nhìn thấy…”