Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 134: Phí Tuyên hẹn ngươi làm gì?



Hà Đông đại hạn, Hỗn Thiên Thư Viện có học sinh dâng lên “Mười sách lược cứu thiên tai”.

 

Ai nấy đều biết là người của Hỗn Thiên Thư Viện, nhưng không rõ là ai.

 

Ngay cả Lâm Hư Kỷ, người trực tiếp trình tấu chương kia, cũng một mực bảo không biết.

 

“Ta biết!”

 

Một tiếng đầy tự tin  hấp dẫn sự chú ý của Đường Tiểu Bạch.

 

“Là Phí Cửu!” Ngụy Tùy hớn hở nói.

 

Phí Cửu tức Phí Tuyên. Phí Tuyên năm ấy thi nhập học xếp hạng nhất, ngay cả Cố Hồi cũng đành xếp sau, là đệ nhất nhân danh xứng với thực trong Hỗn Thiên Thư Viện.

 

Thậm chí, không chỉ có vậy. Phải nói thế này, trong kinh thành, đám thiếu niên từ mười lăm đến hai mươi lăm tuổi, xét về thân thế, tiền đồ, tài học, dung mạo, từng mục một đều lọt vào top năm, mà tổng điểm của Phí Tuyên đủ để xếp vào ba hạng đầu.

 

Đó là công nhận chung, không phải điểm nàng chấm.

 

Nếu nàng chấm, tổng điểm hạng nhất tuyệt không thể là Lý Sơ.

 

Với đẳng cấp như Phí Tuyên, trong nhà muốn sắp xếp cho hắn một chức quan tốt không phải chuyện gì khó, ngay cả khoa cử cũng chẳng cần tham gia, càng đừng nói chi đến việc đến học ở một nơi như Hỗn Thiên Thư Viện – cái học viện mà ngoài miệng người ta gọi là "tư học", trong bụng lại nghĩ là “gà rừng”.

 

Thế nhưng Phí Tuyên lại tới.

 

Đã tới thì tất nhiên trở thành đối tượng để cả thư viện ngẩng đầu ngưỡng vọng. Cho nên, vừa nghe đến cái tên Phí Tuyên, đám người xung quanh đều lộ ra vẻ “quả nhiên là vậy”.

 

Có thể dâng sách cứu nạn, lại còn được triều thần khen ngợi như vậy, tất nhiên là do người lợi hại nhất làm ra. Ngoài Phí Tuyên ra, còn ai vào đây?

 

“Hừ!” Đường Tiểu Bạch lạnh giọng cười, hỏi Ngụy Tùy: “Là Phí Cửu tự nói với ngươi?”

 

“Không phải!” Ngụy Tùy lắc đầu, vẫn đầy vẻ đắc ý, “Đã không định ra mặt, sao lại nói lung tung? Nhưng thư viện chúng ta ngoài Phí Cửu, còn ai có bản lĩnh ấy?”

 

Đám học sinh xung quanh nhao nhao gật đầu.

 

Đường Tiểu Bạch nghẹn một bụng không phục, nhưng lại không thể đem Tiểu tổ tông ra lộ mặt, chỉ đành nói: “Có thể là Cố Ngũ hoặc Chu Thất cũng nên!”

 

Ngụy Tùy cười khinh miệt.

 

“Dù họ tuổi nhỏ hơn Phí Cửu, nhưng nếu cùng nhau suy nghĩ, chưa chắc không nghĩ ra được sách lược cứu thiên tai!” Đường Tiểu Bạch càng nói càng cảm thấy có lý.

 

Nàng và Tiểu tổ tông còn nhỏ hơn nữa kìa, chẳng phải cũng cùng nhau viết ra mười sách cứu thiên tai sao?

 

Nhưng Ngụy Tùy vẫn tỏ vẻ không coi ra gì: “Hai đứa trẻ mùi sữa còn chưa tan, biết cái gì? Chắc chắn là Phí Cửu viết!”

 

“Không phải ta.”

 

Mọi người nghe tiếng thì cùng quay đầu lại, chỉ thấy nơi cửa lớp, một thiếu niên thân hình thẳng tắp, dung mạo tuấn tú, khí độ ung dung. Dẫu chỉ mặc áo vải xanh giống bao người, vẫn nổi bật.

 

Hắn thần sắc ôn hòa, nhìn về phía Ngụy Tùy: “Tấu chương ‘mười sách cứu thiên tai’ không phải ta viết. Nếu thật có sách lược, ta sẽ báo với phụ thân, để người trình lên triều đình.”

 

Lời vừa dứt, mọi người lại nhao nhao gật đầu.

 

Phụ thân của Phí Tuyên là Thượng thư Bộ Lại, nếu thật có mưu lược, sao lại bỏ qua phụ thân mình mà để thư viện ra mặt?

 

Nhưng nói vậy thì, phụ thân của Cố Hồi hay Chu Kỳ cũng đều là trọng thần trong triều, cũng chẳng thể vòng qua mà nhờ Lâm tiên sinh chuyển giao.

 

Còn lại thì chỉ có—— “Đường nhị tiểu thư!”

 

Đường Tiểu Bạch đang ngóng ra ngoài cửa xem Tiểu tổ có về chưa, chợt nghe có người gọi, liền theo phản xạ đáp một tiếng.

 

Đáp xong mới phát hiện là Phí Tuyên gọi nàng.

 

“Có thể ra ngoài nói mấy câu không?” Phí Tuyên hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đường Tiểu Bạch đi theo hắn ra ngoài lớp học, hỏi: “Phí sư huynh tìm muội có chuyện gì?”

 

Phí Tuyên quay đầu nhìn kỹ nàng hai lượt, nói: “‘Đạo vị thường hữu phong, ngôn vị thường hữu thường’, giải thế nào?”

 

Đường Tiểu Bạch: ???

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Phí Tuyên nhíu mày, lại hỏi: “‘Nghi ư thì thông, lợi dĩ xử cùng’, ý gì?”

 

Đường Tiểu Bạch: ????????????

 

Sắc mặt Phí Tuyên thoáng trầm xuống: “Chẳng phải ngươi từng đọc ‘Tề Vật Luận’ và ‘Tuân Tử’?”

 

Đường Tiểu Bạch: …

Phí Tuyên thấy nàng không nói gì, mặt càng nghiêm: “Chẳng lẽ hôm đó ngươi với Đường Tiêu là gian lận với Công Tôn Dịch?”

 

“Không không không!” Đường Tiểu Bạch bị ánh mắt nghiêm khắc của hắn nhìn đến cứng người, hệt như những ngày bị giám thị mời uống trà, vội vàng giải thích, “Muội chưa đọc hết, chỉ nhớ được một vài câu lúc ấy thôi!”

 

Phí Tuyên mày vẫn chưa giãn: “Ngươi cố ý học thuộc những câu đó với Đường Tiêu?”

 

“Không không không!” Đường Tiểu Bạch tiếp tục giải thích, “Muội tự nhớ, không liên quan tới hắn!” Nghĩ rồi lại giúp Tiểu tổ tông tô vàng: “Hắn chắc còn thuộc nhiều hơn muội!”

 

Phí Tuyên lúc này mới hơi thả lỏng nét mặt, nhàn nhạt nói: “Ta nhớ hôm đó câu cuối Đường Tiêu không đáp được.”

 

Đường Tiểu Bạch hồi tưởng lại, gật đầu: “Bây giờ hắn biết rồi.”

 

Câu cuối hôm đó là một danh ngôn trong “Ly Tao”, Tiểu tổ dù giỏi đến đâu cũng không thể thuộc hết sách thiên hạ, nhưng sau hôm ấy, về đến nhà  liền học luôn “Ly Tao”.

 

Thật là một đứa trẻ hiếu thắng.

 

“Ngươi đã có thiên phú như vậy, không nên để uổng phí,” Phí Tuyên nhìn nàng thật sâu, “Đi theo ta!” Dứt lời, xoay người bỏ đi.

 

Đường Tiểu Bạch ngẩn ra.

 

“Đợi đã!” Phí Tuyên là người trưởng thành, một bước đi ra bằng ba bước nàng, nàng phải chạy nhỏ mới đuổi kịp, hỏi: “Phí sư huynh, muội có thiên phú gì?”

 

Phí Tuyên bước đi đoan chính khoan thai, không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói:

 

“Nghe nói ngươi chỉ đọc sách hơn một năm, mà đã hiểu rộng biết nhiều như vậy, chứng tỏ có trí nhớ tốt, lại đọc qua bài giảng nghĩa ‘Mạnh Tử’ của ngươi, thấy luận lý rõ ràng, thấu triệt nghĩa lý, thật đáng quý.”

“Ờ… sư huynh quá khen rồi…”

Những lời khen đó Đường Tiểu Bạch nghe tự thấy mình xứng đáng.

“Mạnh Tử” nàng đã học qua vài đoạn từ trước khi xuyên sách, sau này ở học đường cũng từng nghe giảng, nền tảng hơn hẳn đám bạn cùng lớp, chỉ trừ Tiểu tổ tông.

Nếu trình độ của nàng đã đủ khiến Phí Tuyên kinh ngạc, vậy sao hắn lại chưa từng có phản ứng gì với bài vở của A Tiêu?

“Với tư chất của ngươi, không cần phải tiếp tục theo lớp học giải nghĩa ‘Mạnh Tử’ nữa,” Phí Tuyên bỗng dừng bước, quay đầu nghiêm nghị nhìn nàng, “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ta sẽ dành ra nửa canh giờ giảng sách riêng cho ngươi.”

Đường Tiểu Bạch ngẩn người nhìn hắn.

Nàng hiểu rồi.

Phí sư huynh cảm thấy nàng là học sinh xuất sắc của lớp B, nên muốn dạy kèm riêng.

“Sao? Ngươi không muốn à?” Phí Tuyên nhíu mày.

“Muốn! Muốn chứ!” Đường Tiểu Bạch còn chưa kịp suy nghĩ gì sâu xa, đã vội vàng gật đầu.

Phí Tuyên xuất thân danh môn, mang theo khí chất cao ngạo và uy nghiêm của tầng lớp tinh anh, chỉ cần hơi nhíu mày, Đường Tiểu Bạch đã  thấy căng thẳng.

Nhưng được học bá chịu dạy kèm cũng không phải chuyện xấu.

Nghĩ kỹ lại, Đường Tiểu Bạch còn thấy hơi vui.

Vui chưa được hai giây đã nghe bên cạnh vang lên một giọng lạnh lẽo như băng: “Muốn cái gì?”

Ngoảnh đầu nhìn lại, chính là Tiểu tổ tông vừa bị Trương tiên sinh gọi đi “hỏi bài”.

Hắn vừa nói vừa sải bước tới, trong mắt là bóng tối âm u, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phí Tuyên.

Tới gần, hắn đứng sát bên cạnh nàng, cả người căng cứng như một con nhím đang đối mặt kẻ địch.

Chỉ tiếc rằng kẻ địch trong lòng hắn lại chẳng thèm để ý đến hắn.

Phí Tuyên nhàn nhạt liếc hắn một cái, rồi khẽ gật đầu với Đường Tiểu Bạch, nói: “Từ ngày mai, tiết học cuối cùng mỗi ngày ngươi không cần tham gia nữa, đến tĩnh  đường chờ ta, ta sẽ báo trước với các tiên sinh.”

Đường Tiểu Bạch liên tục gật đầu: “Vâng, Phí sư huynh! Đa tạ Phí sư huynh!”

Thấy hắn sắp đi, nàng còn vẫy tay tiễn.

“Phí sư huynh đi thong thả!”

Trong ánh mắt âm trầm của Tiểu tổ tông bên cạnh, nàng mỉm cười tiễn bước Phí Tuyên.

“Phí Tuyên hẹn người đến tĩnh  đường làm gì?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com