Minh hoảng loạn chạy dọc theo những bức tường gương, gào thét cầu cứu nhưng vô vọng. Tiếng vọng của chính anh dội lại từ mọi phía, khuếch đại sự cô đơn và tuyệt vọng lên gấp bội. Căn phòng gương dường như đang bóp nghẹt lấy anh, mỗi hình ảnh phản chiếu là một lời nhắc nhở về những con đường đã qua, những cơ hội đã vuột mất.
Bất chợt, một trong những tấm gương rung lên, hình ảnh phản chiếu trở nên mờ ảo rồi tan biến. Thay vào đó, cánh cửa xuất hiện trở lại, nhưng không còn là cánh cửa kim loại lạnh lẽo mà anh đã bước vào. Cánh cửa này được làm bằng gỗ, ấm áp và thân thiện, với một khung cửa sổ nhỏ hình tròn ở giữa.
Minh không chút do dự, lao về phía cánh cửa, mở toang nó ra.
Anh bước vào một căn phòng khác, hoàn toàn trái ngược với căn phòng gương. Căn phòng này ấm cúng, tràn ngập ánh sáng tự nhiên. Đồ đạc được bày trí gọn gàng, ngăn nắp, mang đến cảm giác bình yên và hạnh phúc. Trên tường treo đầy những bức tranh vẽ màu sắc tươi sáng, và trên bàn đặt một lọ hoa tươi đang khoe sắc.
Nhưng điều khiến Minh ngạc nhiên nhất là sự hiện diện của một đứa trẻ.
Một bé gái khoảng năm, sáu tuổi đang ngồi trên sàn nhà, chơi với những con búp bê. Cô bé có mái tóc đen dài, đôi mắt to tròn, và nụ cười rạng rỡ. Cô bé mặc một chiếc váy hoa xinh xắn, trông như một thiên thần nhỏ.
Khi nghe thấy tiếng động, cô bé ngẩng đầu lên nhìn Minh. Đôi mắt cô bé sáng lên, và cô bé chạy ào đến ôm chầm lấy anh.
"Ba! Ba về rồi!" Cô bé reo lên, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông.
Minh đứng đờ người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Ba… ba là ai?"
Cô bé ngước lên nhìn Minh, đôi mắt ngây thơ ngập tràn sự khó hiểu. "Ba là ba của con chứ ai! Ba quên con rồi à?"
Minh nhìn cô bé, cảm thấy một cảm xúc kỳ lạ dâng trào trong lòng. Anh chưa bao giờ có con, anh thậm chí còn chưa từng kết hôn. Vậy tại sao cô bé này lại gọi anh là ba?
Anh nhìn xung quanh căn phòng, cố gắng tìm kiếm một lời giải thích. Anh thấy một khung ảnh trên bàn, trong đó có một bức ảnh chụp anh và cô bé đang cười rạng rỡ bên nhau. Anh thấy một chiếc giường đôi lớn, được trang trí bằng những chiếc gối ôm hình thú ngộ nghĩnh. Anh thấy những món đồ chơi trẻ em rải rác khắp sàn nhà.
Tất cả mọi thứ trong căn phòng đều cho thấy rằng đây là một gia đình hạnh phúc. Nhưng Minh biết rằng, đây không phải là cuộc sống của anh.
"Con… con tên là gì?" Minh hỏi cô bé, giọng run run.
"Con tên là Linh," cô bé đáp, "Ba quên tên con rồi thật à?"
Minh nhìn Linh, cảm thấy một nỗi đau thắt lại trong tim. Cô bé quá đáng yêu, quá ngây thơ, và quá tin tưởng vào anh. Anh không thể nói cho cô bé biết rằng anh không phải là ba của cô bé, rằng anh chỉ là một người lạ lạc vào thế giới của cô bé.
"Ba… ba chỉ hơi mệt thôi," Minh nói, cố gắng tỏ ra bình thường. "Con đang chơi gì vậy?"
Linh cười tươi rói, kéo tay Minh ngồi xuống sàn nhà. "Con đang chơi búp bê! Ba chơi cùng con nhé!"
Minh miễn cưỡng ngồi xuống, chơi búp bê cùng Linh. Anh cố gắng nhập vai vào trò chơi, nhưng tâm trí anh vẫn còn rối bời. Anh không thể hiểu tại sao anh lại ở đây, tại sao cô bé này lại gọi anh là ba, và tại sao mọi thứ lại trở nên kỳ lạ đến vậy.
Khi chơi đùa cùng Linh, Minh dần cảm nhận được một cảm xúc ấm áp, một cảm xúc mà anh chưa từng trải qua trước đây. Anh cảm thấy một tình yêu thương vô bờ bến dành cho cô bé, một sự gắn kết kỳ lạ như thể cô bé thực sự là con gái của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh nhìn Linh cười đùa, và anh tự hỏi, liệu cuộc sống của anh sẽ như thế nào nếu anh có một đứa con như cô bé? Liệu anh có thể trở thành một người cha tốt, một người chồng tốt?
Nhưng rồi, anh nhớ lại những khó khăn mà anh đang phải đối mặt, những gánh nặng mà anh đang phải gánh vác. Anh nhớ lại mẹ anh đang nằm hôn mê trong bệnh viện, anh nhớ lại sự nghiệp bế tắc của anh, anh nhớ lại những nỗi cô đơn và tuyệt vọng mà anh đang phải chịu đựng.
Anh biết rằng, anh không thể mang Linh vào cuộc sống của anh. Anh không thể cho cô bé một cuộc sống hạnh phúc và ổn định. Anh không xứng đáng với tình yêu thương của cô bé.
"Ba… ba sao vậy?" Linh hỏi, khi thấy Minh im lặng. "Ba buồn à?"
Minh ôm chặt Linh vào lòng, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt. "Ba không sao," anh nói, "Ba chỉ… ba chỉ yêu con rất nhiều."
Linh cười khúc khích, ôm lại Minh. "Con cũng yêu ba rất nhiều!"
Đột nhiên, căn phòng rung chuyển. Những bức tranh trên tường rơi xuống, những món đồ chơi trên sàn nhà lăn lóc. Linh sợ hãi ôm chặt lấy Minh, khóc thét lên.
"Đã đến lúc cậu phải đi rồi," một giọng nói vang lên trong phòng.
Minh nhìn xung quanh, không thấy ai cả. "Ai nói vậy?" anh hỏi.
"Đừng hỏi nhiều," giọng nói đáp, "Hãy rời khỏi đây ngay lập tức. Cậu không thuộc về nơi này."
Minh biết rằng anh không có lựa chọn nào khác. Anh ôm chặt Linh lần cuối, rồi đặt cô bé xuống sàn nhà.
"Ba phải đi rồi," anh nói, "Nhưng ba sẽ luôn nhớ con."
Minh đau đớn nhìn Linh, rồi quay người bước đi. Anh không dám nhìn lại, anh sợ rằng anh sẽ không thể rời khỏi cô bé.
Anh bước ra khỏi căn phòng, và cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh. Anh đứng một mình trong hành lang mờ ảo, nước mắt tuôn rơi. Anh đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, một thứ gì đó mà anh chưa từng có.
Anh đã mất đi một đứa con.
Minh lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, và bước đi. Anh biết rằng, cuộc hành trình của anh ở tầng 13 vẫn chưa kết thúc. Anh vẫn còn phải đối mặt với nhiều phiên bản khác của chính mình, với những lựa chọn khác nhau mà anh đã đưa ra trong cuộc đời.
Và anh tự hỏi, liệu có phiên bản nào của anh đã có được một gia đình hạnh phúc như vậy không? Liệu có phiên bản nào của anh đã cho Linh một cuộc sống tốt đẹp hơn không?
Anh hy vọng là có. Bởi vì, ít nhất thì, anh biết rằng, đâu đó trong vũ trụ này, có một Minh đang sống một cuộc đời mà anh luôn mơ ước.