Khóe mắt ta đột nhiên cay xè, được thôi, chuyện cha mẹ thiên vị tỷ ấy ta rộng lượng không so đo nữa. Tỷ ấy vẫn đưa cho ta chiếc mũ hổ thêu đến nỗi biến dạng.
Ta giật giật khóe miệng, con trai à, đừng trách dì con, tỷ ấy cũng chỉ có thể thêu ra như thế này thôi.
Xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn, lát nữa nương sẽ treo nó ở cửa làm thần giữ cửa nhé.
Tiệc cưới tốn thời gian và sức lực, vì ta sắp đến kỳ sinh nở, tỷ tỷ đặc biệt dặn dò không cho ta đi.
Đứa trẻ chào đời cùng với tiếng kèn hiệu của hai quân giao chiến. Hòa thân và cầu thân chẳng qua cũng chỉ là cái cớ để đưa quân đội vào kinh thành.
Những cơn đau chuyển dạ càng lúc càng dữ dội cùng với tin tức Hoàng thượng bị ám sát. Là vị công chúa trông có vẻ vô cùng ngây thơ và vô hại kia.
Haiz, ai nói với ta rằng Hoàng đế bị ám sát, vậy ai đang đứng trước giường ta ôm đứa bé cười ngốc nghếch kia?
À, quên nói, tỷ tỷ ta tuy là khuê nữ, nhưng bình thường lại thích mấy thứ đao to búa lớn, những người đi theo nàng ấy đều được tai nghe mắt thấy, từng người một đều võ lực phi phàm.
Đặc biệt, trong ngăn bí mật của cái rương chứa hồi môn của tỷ ấy, ta đã nhét mấy chục thanh kiếm trộm từ kho báu trong hoàng cung.
Lần này coi như là mò kim đáy bể lại mò trúng. Ta nhìn chiếc mũ hổ ở đầu giường, vậy mà không còn thấy xấu xí nữa. Thật là quá phi lý.
Hai nước giao chiến đương nhiên không đơn giản như vậy, triều ta trọng văn khinh võ cũng không phải ngày một ngày hai, bây giờ ngay cả tướng tài có thể dùng cũng không tìm ra.
Khi đứa trẻ vừa chào đời được mười ngày, Hoàng hậu qua đời.
Tang lễ không theo nghi lễ của Hoàng hậu, chỉ đơn giản là một cỗ quan tài được đưa vào Hoàng lăng. Mười lăm ngày sau, Hoàng thượng ngự giá thân chinh, phó tướng là tỷ tỷ của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước khi đi, Hoàng thượng nhét Phượng Ấn vào tay ta, bàn bạc với ta nói, đứa bé cứ lấy tên là Dật, hy vọng bách tính triều ta đều được an nhàn.
Thị nữ hỏi ta, Hoàng thượng đi vắng nửa năm trời, có nhớ hắn ta không.
Ta lúc này đang ở phòng bếp nghiên cứu làm sao để làm món sườn xào chua ngọt có vị chua ngọt vừa đủ. Không phải ta không sốt ruột, Hoàng đế hai ngày liền gửi một phong thư về, toàn viết những bài thơ tình sướt mướt, có tâm trạng trêu chọc ta như vậy, tự nhiên là chẳng có chuyện gì.
Hơn nữa, tuy nói tin tức hậu cung không được linh thông lắm, nhưng tỷ tỷ tốt bụng của ta lại là phó tướng mà.
Trong lúc lơ đãng ngửi thấy mùi khét, sự nghiệp sườn xào chua ngọt lại một lần nữa thất bại.
Cứ cách vài ngày ta lại rưng rưng nước mắt ăn món sườn xào chua ngọt do chính mình nấu khét.
Tiểu Dật Nhi lớn rất nhanh, đã sớm không còn vẻ nhăn nheo khi mới chào đời, rõ ràng đã trở thành một đứa bé trắng trẻo xinh xắn như tạc tượng.
Trước sân tuyết rơi, lang quân chưa về. Trong phong thư gần đây nhất, hắn ta nói, đại khái có thể về cùng ta đón năm mới.
Thiên Thanh
Cách một tuần, tỷ tỷ gửi thư, nói Hoàng thượng ngày đêm lên đường, trên đường bị cảm lạnh, hiện đang tịnh dưỡng ở hành cung, e là không kịp về rồi, hy vọng ta có thể xuất cung cùng Hoàng thượng đón năm mới.
Năm hết Tết đến rồi, trong gió là những bông tuyết vụn vặt và băng đá. Chuyến xuất cung lần này của ta chỉ mang theo tiểu Dật Nhi và vài thị tùng cùng nhũ mẫu.
Hành cung không xa. Sáng khởi hành, chiều đã thấy có người đứng đợi ta ở cửa.
Là Hoàng hậu, chính xác hơn mà nói, là tiền Hoàng hậu. Hoàng thượng quả thực rất ranh ma, cho phép giả c.h.ế.t để thoát thân, tuy rủi ro lớn, nhưng quả là một cách giải quyết triệt để.
Đêm giao thừa năm nay đặc biệt vắng lặng, nhưng có hắn ta và tiểu Dật Nhi là đủ rồi.