Tâm Tư Của Đế Vương

Chương 8



Vậy nên ta có uống thuốc an thai hay không thì có gì khác biệt. Có lẽ biểu cảm của ta quá rõ ràng, Hoàng thượng ôm ta vào lòng, vỗ vai ta.

“Vân nhi, nàng tin trẫm đi, nó sẽ không sao đâu.”

Đã vào hạ rồi, ta bảo thị nữ đi lấy một chiếc ghế tựa, đặt trong sân. 

Bốn bức tường rộng, bầu trời bốn phía. Phòng bếp mang đến vài món ngon từ lá sen, sau khi hết thời kỳ ốm nghén, ta trở nên ăn khỏe lạ thường, nhưng lại sợ không giữ được vóc dáng thon thả, nên món gì cũng chỉ chọn ăn một chút. 

Hoàng thượng ngày nào cũng đến, không kể giờ giấc, có khi là lúc bãi triều, có khi là nửa đêm. 

Đêm nay hắn ta gõ cửa sổ ta vào lúc rạng sáng, cuối cùng ta không nhịn được nữa, đẩy mạnh cửa sổ ra, “Hoàng thượng, ngài có phải rảnh rỗi không có việc gì làm mà ngày nào cũng đến trêu chọc thần thiếp, thần thiếp…” 

Lời chưa dứt thì trong miệng bị nhét một miếng bánh hạnh nhân. Cũng khá thơm, giống mùi vị của Phù Dung Lâu.

Hoàng thượng quả thực không nói sai, đứa bé này khá khỏe mạnh. 

Khi mang thai được năm tháng, Hoàng hậu xảy ra chuyện. Nghe nói là cung nữ thân cận đã hạ độc mãn tính. 

Khi ta đến, Hoàng hậu đang nửa nằm trên giường, thoi thóp, sắc mặt như người c.h.ế.t từ tám trăm năm trước. 

Ta ngồi bên giường kéo kéo tay nàng ấy. Lần này ta thực sự không phòng bị được, thân thể trượt một cái liền ngã từ trên giường xuống. 

Ga trải giường ở tẩm cung Hoàng hậu trải cái kiểu gì mà trơn tuột thế này. Ngã làm m.ô.n.g ta đau điếng. 

Vừa ngã bụng ta cũng bắt đầu đau. Ta không hoảng, vỗ vỗ m.ô.n.g đứng dậy, các thị nữ nhìn có vẻ hoảng hơn, một người nhanh tay đỡ ta, một người vội vàng đi gọi Thái y, một người cầm đệm mềm trải sẵn lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, một người đi mời Hoàng thượng.

 Hoàng thượng lúc này đang thẩm vấn cung nữ hạ độc kia, đâu có thời gian để ý đến ta.

Thái y nói, mạch tượng trông không có gì đáng ngại. Nhưng tình hình của Hoàng hậu không tốt lắm, ước chừng chỉ còn sống được vài tháng nữa. 

Thật lòng mà nói, ta và Hoàng hậu quen nhau cũng không lâu, không thể nói tình cảm sâu đậm gì, nhưng nàng ấy lại công khai cắm sừng Hoàng thượng, ta bội phục nàng ấy. 

Lúc này lại sinh ra chút lòng thương xót. Haiz, từ xưa hồng nhan bạc phận, Hoàng hậu cũng thật đáng thương khi bị tỳ nữ phản bội. 

Hoàng thượng nghe nói ta bị ngã, vội vàng đến thăm ta. Thấy mồ hôi trên trán hắn, ta đưa bát canh mơ đang uống cho hắn, hắn cũng không chê, một hơi uống cạn. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đáng tiếc mùa hè năm nay không được uống canh mơ ướp lạnh rồi. 

Hoàng thượng không ở lại lâu, thấy ta thế này cũng không có việc gì, liền quay về tiếp tục bận phê tấu chương. 

Thiên Thanh

Ta chợp mắt một giấc, ngủ rất say, có lẽ là ngủ lâu quá nên cảm thấy hơi tê dại. Trong mơ, ta nghe thấy tỳ nữ đang gọi ta, nhưng ta không mở mắt ra được. Ta cảm thấy dưới thân ướt át, chắc là ra rất nhiều mồ hôi, ta đạp chăn ra, rồi sau đó không còn biết gì nữa.

Ta mới biết mình đã trải qua một trận đại nạn, đứa bé này suýt chút nữa không giữ được. 

Thị nữ thấy khi dùng bữa tối, lúc gọi ta dậy thì phát hiện ta xuất huyết. Lúc này đã là giờ Tý tam khắc (khoảng 11:45 đêm), Hoàng thượng vẫn ngồi bên giường ta chờ ta tỉnh. 

Từ việc các Thái y quỳ rạp dưới đất có thể thấy hắn ta thực sự đã nổi giận.

Lần này đứa bé vẫn giữ được, ngộ nhỡ mà không giữ được thì… Hắn ta rốt cuộc vẫn ưu tiên ta trước, thấy ta tỉnh lại liền lập tức ân cần hỏi han, còn bắt ta uống một bát lớn thuốc an thai. 

Uống thì uống, ngươi làm cái vẻ mặt như muốn nhét cái bát vào miệng ta làm gì! Ngôn ngữ mẹ đẻ của ta là cạn lời =_=.

Chẳng phải ta không gả thành công sao, nhưng người ta lại thích kiểu người như ta, biết làm sao đây, cho nên chuyển sang cầu thân tỷ tỷ ta.

Sứ thần vừa đi được một ngày lại quay trở lại. Ta nhất thời nghẹn lời. 

Ban đầu là ta thay tỷ tỷ tiến cử, bây giờ, có phải muốn tỷ tỷ thay ta đi gả xa không. 

Công chúa gần đây ngày nào cũng đến thăm ta, theo dõi tiến độ hôn sự giữa ca ca nàng ấy và tỷ tỷ ta. 

Khi ta tịnh dưỡng một thời gian dài cuối cùng cũng có thể xuống đất đi lại được, thánh chỉ ban hôn cho tỷ tỷ đã đến. 

Tỷ tỷ là quý nữ kinh thành, theo lệ được phong làm công chúa rồi xuất giá từ trong cung. 

Vào cung sống cùng ta. Lúc này ta đã mang thai tám tháng. Cũng thật khéo, đứa bé này trước đây hành ta khá nhiều, nhưng sau khi tỷ tỷ đến thì lại trở nên ngoan ngoãn. 

Ta cười nói với tỷ tỷ, có lẽ là vì nó thích dì chăng. Tỷ tỷ cũng cười cười, tiếp tục công việc thêu thùa trong tay. 

Ta nhìn một cái, đại khái là mũ thêu hình hổ cho con ta. Xứng đáng là tỷ tỷ, hoàn toàn không thể nhận ra là thêu cái gì.

Ngày tỷ tỷ xuất giá, là ta búi tóc cho tỷ ấy. Bụng ta to cao, hành động không được tự nhiên lắm, tỷ tỷ liền nghiêng đầu phối hợp với ta. 

Tỷ tỷ sờ bụng ta nói, trước khi xuất giá không thể nhìn thấy cháu trai nhỏ ra đời, cũng là một điều tiếc nuối. 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com