Không phải là anh đau khổ, nhưng cảm giác cô đơn thực sự làm anh khó chịu. Anh nghĩ rằng nếu có thêm một người nữa, ít nhất trong nhà sẽ có tiếng cười nói, không còn quá lạnh lẽo. Nhưng không hiểu vì sao, mọi cuộc hẹn hò đều kết thúc thất bại.
Dù đối phương khá quan tâm, nhưng khi ngồi trong nhà hàng nói chuyện, anh thường không tập trung được. Anh nhìn qua cửa kính, trong đầu lại lóe lên một ý nghĩ chẳng liên quan gì đến hiện tại. “Con gái cô ấy chắc sắp vào mẫu giáo rồi. Gần đây có một trường mầm non tốt, liệu cô ấy có dẫn con đi ngang qua đây không nhỉ?”
Người phụ nữ ngồi đối diện khẽ hắng giọng hai lần:
“Hạ tiên sinh?”
“Hạ tiên sinh?”
Anh giật mình tỉnh lại, xin lỗi: “Xin lỗi, vừa rồi cô nói gì?”
Nụ cười của cô gái cũng phai dần: “Không có gì, tôi chỉ muốn nói rằng tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau lắm. Có lẽ chúng ta không cần tiếp tục liên lạc nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạ Hoài Xuyên không thấy buồn, chỉ có chút cảm giác như đã đoán trước: “Ồ, lại là như vậy.”
Sau đó, thực ra cô gái còn liên hệ lại với anh hai lần, có lẽ vì thấy điều kiện của anh rất tốt, muốn cho anh thêm cơ hội. Nhưng Hạ Hoài Xuyên đều từ chối. Anh cảm thấy rất vô vị, không có động lực tiếp tục.
Đến năm 40 tuổi, số người muốn giới thiệu đối tượng cho anh gần như không còn. Mọi người dường như đã hiểu rằng anh định sống cô đơn cả đời. Nhưng thực ra Hạ Hoài Xuyên không nghĩ vậy. Anh chỉ cảm thấy mình chưa gặp đúng người. Có lẽ, trước đây anh đã từng gặp, nhưng lại để vuột mất. Sau này, khi tìm kiếm, anh luôn nghĩ đến hình bóng của người ấy, vô thức muốn tìm một ai đó có nét giống cô.
Nhưng rồi anh nhận ra, không ai trong số họ là cô ấy. Không phải là cô ấy, thì thôi. Sống một mình cũng không quá tệ, dần dần, anh cũng quen với điều đó.
Thỉnh thoảng những đêm không ngủ được, anh lại đến dưới căn hộ của cô để hút một điếu thuốc. Ban công nhà cô luôn sáng đèn, đôi khi có bóng người đi qua. Anh chỉ ngồi đó, ngậm điếu thuốc mà không hút, để tàn thuốc dài rơi xuống đất.
Hạ Hoài Xuyên biết mình có lẽ hơi hèn, vì nhìn thấy cô ấy khiến anh đau đớn, tim đau nhói từng cơn. Bởi anh biết rõ rằng, cô ấy không còn thuộc về anh nữa. Cả quãng đời còn lại của anh, cô ấy sẽ không bao giờ có mặt trong đó.
Nhưng không hiểu sao, cảm giác đau đớn này dần dần khiến anh nghiện. Anh ép mình phải hồi tưởng lại, trong sự đau khổ dường như lại có chút cay đắng nhưng đầy quyến rũ.
“Thành phố này sao lại lớn đến vậy?” Anh nghĩ thầm. Người mà anh từng đêm nằm cạnh, sao giờ lại không thể vô tình gặp được lần nào.